"Tôi biết một đám trẻ, đứa lớn nhất mới tám tuổi."
"Họ từng sống trên núi và không có cha mẹ. Tất cả cái ăn cái mặc đều phụ thuộc vào sự giúp đỡ của dân làng, một năm có vài ba miếng thịt lợn để ăn đã là tốt lắm rồi".
"Bữa ăn hôm nay của cậu đủ để họ trang trải chi phí ăn uống trong cả một năm."
Tiếng nôn của Khương Tiểu Bảo dần dần ngừng lại, giọng nói của người phụ nữ như lời nguyền rủa lọt tai cậu ta từng chữ một và biến thành một cái tát.
Cậu ta nôn đến mức nước mắt lưng tròng, bối rối ấn nút xả nước, lấy giấy vệ sinh lau miệng, quay đầu nhìn Khương Mạn, hai mắt đỏ hoe, trên mặt mang nét vừa nhếch nhác vừa lúng túng, còn có chút sững sờ...
"Bữa cơm này, cô giáo Khương mời cậu, nhân tiện cho cậu bài học thứ hai."
"Tự thừa nhận mình không thể thì không có gì phải xấu hổ cả."
Khương Mạn cười hiền lành, nhưng giọng vẫn đầy ác ý và giễu cợt: "Ai bảo cậu vẫn còn là một đứa trẻ chứ? Ha ha."
Mặt Khương Tiểu Bảo lập tức tái xanh!
(Ha ha ha ha! Đây mới là Khương võ thần mà tôi biết!)
(Sự vùng dậy của Khương mãnh hổ! !Hai cách dạy có thưởng có phạt này làm rất tốt! !)
(Ai bảo cậu vẫn còn là một đứa trẻ chứ? Hahaha, không có tính sát thương cho lắm nhưng tính sỉ nhục cực cao! !)
(Lớp học của cô giáo Khương đã bắt đầu rồi, nói xem làm sao để xử lý được thằng nhóc đó đây!)
(Cậu nghĩ rằng cô Khương sẽ dùng sự rực rỡ của nhân tính để cảm hóa cậu sao? Không, cô ấy đang muốn sỉ nhục cậu đấy!)
Khi Khương Mạn và Khương Tiểu Bảo đang đấu trí thông minh và sự dũng cảm thì một số khách mời khác cũng bắt đầu cuộc hành trình làm việc của mình.
Khương Vân Sênh đã mất 30 phút để thành thạo các kỹ năng của chiếc xe điện và 30 phút nữa để học cách nhận đơn đặt hàng, cuối cùng anh ta cũng đã có được đơn hàng đầu tiên trong đời.
Anh ta lái chiếc xe điện đến cửa hàng với một tâm thế lo lắng.
Kết quá đúng lúc đến giờ ăn cơm, đơn đặt mang về dài dằng dặc, anh ta chỉ có thể khổ cực chờ đợi, đợi nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng món ăn cũng đã làm xong. Anh ta nhanh chóng cho vào thùng giữ nhiệt và phi xe đến nơi giao hàng.
Trong suốt quá trình, anh ta đã tuân thủ luật lệ giao thông, không dám vượt tốc độ. Chủ yếu là vị… đây là lần đầu tiên anh ta lái xe điện nên không dám đi nhanh.
Nơi giao hàng cách đó năm cây số, anh ta lái xe mất nửa tiếng đồng hồ.
Người đặt món mang về là một người đang phải tăng ca, thật là đáng thương vì Tết mà vẫn phải tăng ca. Anh ta đã đợi đơn hàng này hai tiếng đồng hồ tính từ lúc đặt, sau khi giao tới thì chắc cũng lạnh ngắt rồi.
Người phải làm thêm giờ đó không quan tâm đến việc một anh chàng shipper có đẹp trai hay không, thậm chí còn không nhận ra trước mặt mình là một đạo diễn nổi tiếng.
"Đồ ăn đã nguội cả rồi, làm sao tôi ăn được đây?"
"Anh đã giao chậm 40 phút rồi, còn đũa thì sao? Anh định để tôi dùng tay để bốc ăn à?"
“Thực xin lỗi, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, đã gây bất tiện cho anh rồi.” Khương Vân Sênh thành thật xin lỗi, mặt đã đỏ cả lên rồi.
Người phải tăng ca đó cũng không thể tiếp tục làm ầm lên nữa, quay người mắng mỏ rồi bỏ đi, vứt đồ ăn đã đặt vào thùng rác bên cạnh rồi bước vào tòa nhà công ty.
Ngay sau đó, Khương Vân Sênh nhận được đánh giá thấp đầu tiên trong đời.