"Ừm, chúc anh mãi mãi tự do."
Tự Thiên Sách không vui nữa, từ có thời hạn độc thân trở thành mãi mãi cô độc!
"Hiên Hiên, tôi phải phê bình cậu..."
Bạc Hạc Hiên: "Cậu tránh ra xa chút đi."
Tự Thiên Sách: "Cậucó phép lịch sự không hả?"
Bạc Hạc Hiên: "Mặt cậu trông khiếp quá đấy."
Tự Thiên Sách sờ sờ mặt nạ hình Pikachu trên mặt mình, quay đầu lại nhìn những con chuột màu vàng đầy xe, lập tức cảm thấy bất mãn!
Bạc Hạc Hiên, cậu dám phân biệt đối xử à? Đoàn của chúng ta đều trở thành yêu quái Pikachu là nhờ ai??
……
Chỗ ngồi: Vân Gian Nguyệt.
Đầu Lam Tâm nóng rực, mạch suy nghĩ trở nên không nhạy bén, tay cô ta cầm bình rượu đặt lên trên bàn để đỡ mình đứng thẳng dậy.
Vẻ mặt của người quản lý bên cạnh vô cùng căng thẳng, nhìn những người đối diện với ánh mắt vừa tức giận vừa bất lực.
Hai người trong số họ là cấp cao của Thiên Phong Entertainment, còn có một người đàn ông trung niên cao, gầy, mặt đầy tàn nhang là phó tổng giám đốc của Evergreen Capital, họ Vương.
"Cô Lam không uống được nữa sao? Vậy thì đừng uống nữa. Phó tổng giám đốc Vương là người thương hoa tiếc ngọc, nhìn cô Lam như vậy thật sự rất đau lòng."
Người vừa lên tiếng là một người đàn ông mập tên là Trần Bảo- trưởng bộ phận quản lý nghệ sĩ của Thiên Phong Entertainment. Anh ta nhìn Lam Tâm với vẻ mặt xấu xa, những ý nghĩ bẩn thỉu của anh ta như hiện rõ trên mặt.
Lam Tâm hít một hơi thật sâu và kìm nén cơn cuộn trào trong dạ dày.
"Thiên Phong Entertainment đã thay CEO rồi. Lúc này tôi chấm dứt hợp đồng không phải quản lý Trần không nên vui khi thấy chuyện đó xảy ra mới phải chứ?" Lam Tâm nhìn chằm chằm vào Trần Bảo.
Trần Bảo cười giả tạo nói: "Mọi người đều là người quen cũ, tôi cũng không ngại nói thẳng với cô."
"Lam Tâm, nếu cô muốn chấm dứt hợp đồng với Thiên Phong Entertainment thì không có vấn đề gì nhưng nếu cô muốn giải nghệ thì nằm mơ đi."
Trần Bảo ngạo nghễ hất cằm: "Ban đầu công ty dùng bao nhiêu tài nguyên, mối quan hệ mới có thể nâng đỡ cô lên tuyến 1? Cô nói giải nghệ là giải nghệ ư, nằm mơ à?"
Lúc này Lam Tâm cũng đang ngấm rượu rồi, nghe vậy liền chế nhạo nói: "Mấy năm nay tôi giúp công ty kiếm được ít tiền lắm sao? Nói một cách đường đường chính chính, nếu không phải vì lợi ích của bản thân, Trần Bảo, đừng tưởng rằng tôi không biết những chuyện bẩn thỉu mà anh làm sau lưng."
"Ồ, vậy mới nói gái đĩ vô tình, diễn viên vô nghĩa. Đàn em Trần, người phụ nữ này thực sự không biết tốt xấu." Vị phó tổng giám đốc Vương đó nói.