(Phải nói rằng, chuyện này không thể trách đạo diễn Khương được, việc giao đồ ăn chậm là vì nhà hàng đã mất quá nhiều thời gian để chuẩn bị đồ.)
(Đồ ăn gọi ngoài dù lạnh hay nóng một chút vẫn có thể ăn được. Không hiểu tại sao lại vứt đi? Vừa lãng phí đồ ăn lại vừa xúc phạm người khác.)
(Tết mà phải tăng ca thì ai vui chứ? Chờ lâu như vậy mà không có đồ ăn, có lẽ cảm thấy khó chịu, nhưng lãng phí đồ ăn là không được.)
(Đạo diễn Khương dũng cảm lên! Không ngại khó khăn!)
PD đi theo quay phim có chút không thoải mái: "Đạo diễn Khương, anh không sao chứ?"
“Tôi không sao.” Khương Vân Sênh lắc đầu, cười nói: “Là do tôi, đơn hàng tiếp theo tôi phải nhanh hơn.”
"Hay là anh ăn trưa trước rồi hãy nhận đơn?"
Khương Vân Sênh im lặng một hồi: "Không có tiền..."
PD đi theo cũng im lặng.
Buổi sáng chỉ nhận được một đơn hàng, lại còn bị đánh giá thấp, đừng nói kiếm được tiền mà còn bị trừ...
Ăn cơm thực sự là điều không thể.
Cảm thấy đói rồi..
……
Ở một công trường nào đó.
"Thiên Sách, nhanh lên, nhanh lên, có hơn một nửa số gạch!"
"Ôi, cậu trông có vẻ khá vô dụng."
Ngày đông lạnh lẽo mà Tự Thiên Sách mồ hôi nhễ nhại, cơ thể bốc lên hơi nóng phừng phừng, anh ta nuốt nước bọt, thở hổn hển, hít vài hơi.
Tay anh ta đã tê dại, eo cũng đau khủng khiếp. Rõ ràng là anh ta cũng tập gym, tại sao khi chuyển gạch lại yếu ớt như vậy!
Các đồng nghiệp khác đều chuẩn bị ăn cơm rồi.
"Thiên Sách, cậu không đi ăn sao?"
“Công trường còn bao cơm à?” Tự Thiên Sách thở phào nhẹ nhõm.
Đối phương bật cười ha ha: "Bao cơm thì sếp lỗ chết à. Bây giờ còn làm gì có sếp nào tốt như vậy! Bên kia đường có một quán cơm vừa rẻ mà vừa được nhiều."
Tự Thiên Sách muốn đi, nhưng anh ta lại liếc nhìn những viên gạch...
Rồi anh ta lại nhìn thành quả cả một buổi sáng của mình.
"Quản đốc đâu rồi? Số gạch sáng nay tôi chuyển được đáng giá bao nhiêu tiền?"
Quản đốc đi tới, nhìn rồi nói: "Chàng trai, một ngày chuyển gạch, mười tiếng đồng hồ, 170 tệ, cậu còn chưa hoàn thành 1/10 nhiệm vụ!"
"Như vậy đi, tôi sẽ thanh toán trước cho cậu 17 tệ. Cậu có thể đi ăn cơm rồi buổi chiều tiếp tục làm việc."
Tự Thiên Sách cầm lấy 17 tệ và nuốt nước bọt. Mặc dù rất mệt nhưng đây là đồng lương đầu tiên trong ngày hôm nay nên đồng chí Thiên Sách vẫn rất vui!
Anh ta cùng đồng nghiệp đi đến quán ăn vừa rẻ vừa được nhiều trong truyền thuyết.
"Bà chủ, một tô mì bò bao nhiêu tiền vậy?"
"Không đắt đâu, 18 tệ thôi! Nếu thêm trứng thì tính tiền thêm."
Đồng chí Thiên Sách nhìn 17 tệ trong tay mình, nụ cười của anh ta trở nên dần khô héo...
(Thương Thiên Sách của tôi quá. Chuyển gạch cả buổi sáng mà không đủ ăn một bát mì! !)
(Một tô mì 18 tệ cũng không hề rẻ ... Chuyển gạch một ngày mới được 170 tệ, nếu cộng lại ba bữa sáng, trưa và tối thì chẳng phải tiêu hết một nửa sao? Còn chưa tính chỗ ở?)
(170 là quá ít? Thời đại nào rồi mà còn có những đồng lương ít ỏi này?)