“Thế thì không cần.” Bạc Hạc Hiên vuốt sống mũi, nụ cười lại chẳng có chút ngại ngùng nào.
Khương Mạn phì cười: “Đi thôi, có cần phải ghét bỏ đạo diễn Khương vậy không? Lại còn lấy cái cớ này.”
Hử? Bạc Hạc Hiên khẽ nhướng mày, lườm cô một cái.
Gái thẳng như cốt thép đấy à?
Giá trị vũ lực là dùng EQ đổi lấy sao?
“Lỡ như tôi muốn ở một mình với em thì sao?” Bạc Hạc Hiên hỏi nhỏ.
Khương Mạn trong tim khẽ lộp bộp một tiếng.
Bỗng đứng yên không nhúc nhích.
Bạc Hạc Hiên nhìn bóng lưng của cô.
Trên đầu cô là một bầu trời đầy sao, ánh trăng sáng rọi, gió đêm cuốn lấy làn tóc, ngay cả gió lúc này cũng trở nên quyến luyến.
Cổ của Khương Mạn đột nhiên rụt lại, cứng ngắc quay lại, biểu cảm kinh hãi, nghi ngờ.
Nụ cười nơi khóe miệng Bạc Hạc Hiên ngừng lại.
Đây là phản ứng gì vậy?
Khương Mạn giọng điệu thăm dò: “Bản kiểm điểm của tôi…… có vấn đề gì à?”
Chị sợ bầu không khí chợt yên tĩnh.
Không nhắc tới bản kiểm điểm, Bạc Hạc Hiên suýt chút nữa thì quên luôn……Ha ha……
Khương Mạn cảm nhận được một ít sát khí.
Cô có chút nghi ngờ: “Thật sự có vấn đề?”
Khương Mạn sờ vào lương tâm của mình: “Tôi tuyệt đối kiên trì với đạo lí thiết thực, khách quan, không có một chút từ ngữ phóng đại, trốn tránh trách nhiệm nào!”
Bạc Hạc Hiên ánh mắt u ám, cắn chặt răng hàm:
Em không cảm thấy em quá khách quan! Quá thực tế rồi sao?
“Về đi ngủ.”
Khương Mạn cảm nhận được sát khí từ phía trước phóng tới, người đàn ông đi ngang qua cô, sải bước rộng.
“Ầy, đi nhanh vậy, anh tỉnh rượu rồi à?”
“Tỉnh rồi.” Có thể không tỉnh ư? Không những tỉnh mà còn rất minh mẫn nữa!
Khương Mạn nhìn bóng lưng của người đàn ông, rất buồn bực: “Không phải chứ, lại giận à?”
Haizz, Bạc ảnh đế cái gì cũng tốt, chỉ là hơi nhỏ nhen.
Khương Mạn trong lòng ảm đạm nghĩ: Thôi, mình rộng lượng một chút là được, ai bảo anh ấy là Bạc tiểu thư làm gì, đại tiểu thư mà, nên có chút đỏng đảnh……
Phụ nữ không thèm chấp đàn ông.