Mục lục
Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cha Tang tủi thân lẩm bẩm: “Tôi cũng có ý đấy đâu…..đây là tôi sợ con mình bị bắt nạt chứ……”  

 

Mẹ Tang lại trợn mắt: “Nhìn là biết, Điềm Điềm nhà mình mới là người bắt nạt được ta đấy biết không.”  

 

Anh Lưu ở bên không ngừng cảm khái. Anh ta đại khái hiểu được tính khí của Tang Điềm giống ai rồi!   

 

“Bác gái bác đừng lo, Khương Nhuệ Trạch đối xử với Tang Điềm tốt lắm…….”  

 

“Tiểu Lưu cháu nói cho bác biết, hai đứa nó quen nhau thế nào?”  

 

“Chuyện này…….ở tiệc đóng máy của phim ‘kẻ giết người’, Tang Điềm uống thắng cậu ấy, về sau hình như là ……bệnh trĩ?”  

 

Cha Tang mẹ Tang: ????  

 

Sao cậu tự nhiên kể cái bệnh trĩ cho chúng tôi làm gì vậy?   

 

Ai bệnh trĩ? Chắc không phải đang nói con gái bảo bối nhà mình đâu nhỉ?   

 

 

 

Khương Nhuệ Trạch rất nhanh chóng tìm được Điềm Điềm, dọc đường đều có người chỉ đường cho hắn.  

 

Trong phòng nghỉ, anh ta vừa bước vào liền nghe thấy những âm thanh lạch cạch phát ra, Tang Điềm nhìn thấy anh ta xuất hiện thì giật bắn cả mình, không cẩn thận đụng rơi cả hộp đồ trang điểm ở bên cạnh.  

 

Trợ lý vội vàng dọn dẹp, Khương Nhuệ Trạch nói: “Cứ để đó trước đi, tôi có chuyện muốn nói với Tang không cay.”   

 

Trợ lý ngẩng đầu nhìn Tang Điềm, “Điềm Điềm, vậy tôi đi trước nhé.”   

 

Tang Điềm trừng mắt: “Cô là quân địch ư?”  

 

Trợ lý trong lòng thầm nghĩ, tôi rõ ràng là quân mình mà.  

 

Đợi người kia đi rồi, trong phòng nghỉ chỉ còn lại hai người bọn họ, tim Tang Điềm đập thùng thùng như trống, ngồi xổm xuống nhặt mấy món mỹ phẩm bị đụng rơi, liếc mắt thấy đôi giày trước mặt đang bước về phía mình.  

 

Cô hít sâu một hơi, tiện tay cầm một món mỹ phẩm quơ lên: “Anh, anh đừng qua đây, tôi mà nổi khùng lên thì đánh chết mười con trâu cũng không thành vấn đề đấy.”    

 

Khương Nhuệ Trạch nhìn cô mà không biết nói gì, ngừng lại một chút, sau đó bước từng bước dài tới bên cạnh cô ấy, ngồi xổm xuống.   

 

Tang Điềm thấy anh ta vươn tay ra thì lập tức co rúm lại như con chim cút.   

 

Khương Nhuệ Trạch lấy đi lọ mỹ phẩm trong tay cô, cười nhạo: “Với cái thân hình nhỏ bé này mà đòi đánh mười con trâu á? Một con cũng chưa chắc đã đánh nổi ấy chứ.”    

 

“Anh……” mặt Tang Điềm nóng lên, xù lông đứng dậy, hung dữ nói: “Anh dọn dẹp hết chỗ này cho tôi.”   

 

Cô ấy nói xong thì chạy tới chỗ tủ trang phục để ngồi, rồi tiện tay lấy một hộp phấn, chân tay lóng ngóng dặm lại lớp trang điểm.   

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK