Mục lục
Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(Gọi Bạc thần làm gì, Bạc thần đang phải đóng xác chết, làm gì có thời gian!)

 

(Gọi đạo diễn Khương, gọi đạo diễn Khương!!)

 

(Đạo diễn Khương: đang chinh phục xe đạp điện, tự mình nghĩ cách đi, em gái bảo trọng!)

 

Hợp đồng có hai bản, sau khi ký xong Khương Tiểu Bảo nhướng mày, đứng lên nói với Khương Mạn: “Đứng ngốc ra đó làm gì, đi chuẩn bị bữa trưa đi!”

 

“Còn phải quét dọn biệt thự cho sạch sẽ nữa, làm xong thì đi giúp em làm bài tập!”

 

“Hôm nay trước khi tan làm phải viết được ít nhất một bài luận văn, không thì trừ hết tiền.”

 

Khương Mạn gật đầu: “Vâng thưa ông chủ.”

 

Nói xong cô đi làm việc nhà thật. Bộ dạng ngoan ngoãn này làm cho A Tam thật sự không quên, hình như đây không phải chị Khương mà anh ta quen?

 

Khởi đầu thế này có phải là hơi có vấn đề không?

 

Cư dân mạng cũng bắt đầu không dám tin, có người nghĩ Khương Mạn đang có trò gì, nhưng thời gian trôi qua, họ phát hiện Khương Mạn thật sự nghiêm túc dọn dẹp, sau đó đi nấu cơm. Cư dân mạng phát điên hết cả lượt. 

 

Khương Mạn không giỏi nấu nướng, cho nên làm mấy món luộc là dễ nhất. Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ, cứ dựa theo nguyên tắc kết hợp nguyên liệu, cô làm một bát mỳ thêm trứng và rau.

 

Kết quả Khương Tiểu Bảo ăn được hai miếng thì vứt đũa đi. “Đây là đồ cho người ăn? Không cho gia vị, chị rốt cuộc có biết nấu không đấy hả!”

 

“Không biết” Khương Mạn cực kỳ thành thật: “Nhưng mà có thể học, nhưng mà không thể nhất thời học ngay được.”

 

Khương Tiểu Bảo trợn mắt nhìn cô, định bắt lỗi nhưng đối mặt với sự thành thật của Khương Mạn nó lại chả thể làm gì.

 

Cứ cảm thấy……có gì đó sai sai.

 

“Cơm trưa có thể gọi đồ ngoài, trừ vào tiền lương của chị.” Khương Mạn dễ tính nói.

 

“Đây là do chị nói nhé.” Khương Tiểu Bảo lẩm bẩm, trong đầu lại nảy ra ý nghĩ xấu xa.

 

Sau khi lấy điện thoại gọi một đống đồ ăn, nào là cơm bào ngư, sashimi hải sản, gọi không cần nhìn giá tiền.

 

Để thằng nhóc thể hiện tài năng gọi đồ ăn của mình, Khương Mạn lặng lẽ ăn nốt bát mỳ. Khương Tiểu Bảo nhìn thấy thế mặt liền biến sắc.

 

“Em vừa ăn nó, chị ăn thừa làm gì, mau đổ đi!!”

 

“Chị không chê đồ thừa của em.” Mặt Khương Mạn vẫn bình thường, mà cô đúng là rất đói rồi.

 

Khương Tiểu Bảo hoảng loạn, đây không phải vấn đề chê hay không. Nó làm loạn thế nào cũng được nhưng không có ý xúc phạm người khác, dù gì Khương Mạn cũng là chị họ.

 

“Em gọi nhiều đồ ăn lắm, tí nữa chia cho chị, chị sao lại muốn ăn đồ thừa của người khác!” Khương Tiểu Bảo không biết nói chuyện, càng nói càng khó nghe.

 

“Làm gì có ai muốn ăn đồ thừa của người khác, trên thế giới này có những người đến đồ thừa còn chả có để ăn.”

 

Khương Tiểu Bảo chế nhạo: “Lừa quỷ à, thời đại nào rồi mà còn thế, vậy thì nghèo lắm đấy.”

 

A Tam lạnh lùng nhìn thằng bé, không nói câu gì nhưng lòng lại chua xót, còn thêm chút phẫn nộ.

 

Thời đại này, vẫn có người chả ăn nổi một bữa tử tế, người như vậy, có rất nhiều!!!

 

Lúc quay chương trình này mùa một, nhóm bạn trẻ của thôn Hổ Khẩu, chả được ăn một bữa tử tế, cả năm có khi chả ăn được đến mấy miếng thịt. Vậy mà Khương Tiểu Bảo coi thường bát mỳ này, bát mỳ có thể làm cho những đứa trẻ nhà nghèo vui cả ngày.

 

Khương Mạn ăn từng miếng, ăn ngon lành, dáng vẻ như thể chả có chút nào là khó ăn. Cô còn húp hết nước, sau khi nuốt mỳ xuống bụng quay qua nói với Khương Tiểu Bảo: “Có lẽ bố mẹ em không dạy em.”

 

“Bây giờ chị là giáo viên của em, coi như đây là bài học đầu tiên chị dạy em.”

 

“Nghèo không ăn nổi cơm không có gì đáng xấu hổ.”

 

“Có tiền lãng phí đồ ăn mới là đáng khinh và lố bịch.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK