Khương Mạn lấy khăn trong túi quần lau tay mình, sau đó từ trên cao nhìn xuống trên mặt nở một nụ cười lạnh:
“Trong phòng họp không thấy cái thông bồn cầu, nghĩ đi nghĩ lại thấy tay của ngài cũng hợp với cái mồm ngài phết.”
Cô từ từ ngồi xổm xuống, giúp Phong Lăng lau nước mắt trên mặt cau mày nói: “Vị đại lão gia này khóc cái gì mà khóc, cứ như là tôi bắt nạt ngài không bằng ấy?”
Phong Lăng sợ hãi nhìn cô, cứ như nhìn thấy ác quỷ. Giây phút này tự nhiên anh nhớ tới Khương Nhuệ Trạch…..
Đêm đó Khương Nhuệ Trạch như một con chó điên xông vào phòng bệnh, dùng thắt lưng da treo anh ta lơ lửng trên tầng hai mấy của tòa nhà, cũng dùng cái ánh mắt này nhìn anh ta…….Không!
Khương Mạn và Khương Nhuệ Trạch đều là những kẻ điên!
Tại sao trước đây anh ta lại nghĩ Khương Mạn là một đứa con gái yếu đuối dễ lừa gạt? sự tàn nhẫn và điên rồ của cô ta đều được giấu vào trong xương rồi sao!
Phong Lăng muốn cầu xin sự tha thứ, nhưng anh ta hối hận……hối hận vì đã ra tay với Khương Mạn.
“Hoá ra cũng chỉ là con chó của nhà họ Khương, cái loại lâu la như anh tôi đây cũng lười để ý.”
Khương Mạn nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh bỉ: “Từ đầu anh đã biết về thân thế của tôi, lúc tôi học đại học đã có ý tiếp cận.”
“Hoa Viện ngu ngốc kia chính là vũ khí của anh, lúc mới đầu cô ta đi khắp nơi bôi đen tôi, chắc anh cũng có góp phần vào đúng không?”
Khương Mạn cười thành tiếng, trước khi cô tới thế giới này, nguyên chủ luôn sống cuộc sống bị người ta mưu tính suốt hai mươi mấy năm. Giống như một con thú được nuôi trong lồng bằng sự thương hại của kẻ khác.
Hoa Viện thuê sát thủ ngộ sát nguyên chủ, Phong Lăng thì càng bỉ ổi. Anh tận lực đóng vai của mình, một kẻ diễn vai tốt, một kẻ diễn vai xấu. Phong Lăng cố ý để Hoa Viện ghen tuông, ra tay với nguyên chủ, làm cho nguyên chủ thân bại danh liệt. Sau đó sẽ đóng vai người cứu vớt nguyên chủ, anh hùng cứu mỹ nhân.
Mục đích không có gì khác là muốn nắm chắc nguyên chủ trong lòng bàn tay. Người đàn ông này một mặt làm con chó giám sát nguyên chủ cho nhà họ Khương . Một mặt lại muốn mượn uy của anh cả để xuống tay với gia tộc Lanscelot.
Đáng tiếc……Nguyên chủ chết rồi, Khương Man cũng tới rồi. Cô tới muộn mất hai mươi năm, nhưng đâu có nghĩa những khoảng nợ kia không phải trả?
Khương Mạn chán ghét nhìn vũng nước màu vàng giữa hai chân anh ta. Cụp mắt xuống nở nụ cười lạnh: “Yên tâm, giết người là phạm pháp, tôi không giết anh đâu.”
“Quay về nói với chủ nhân của anh, 5 anh em nhà tôi hoan nghênh ông ta tới thăm!”
Khương Mạn bỏ chân ra, phía bên ngoài cũng vang lên tiếng gõ cửa.
Sau đó tiếng anh tư vang lên: “Tiểu Man.”
Giây phút Khương Mạn bỏ chân ra Phong Lăng bật dậy lao ra ngoài như con chó nhìn thấy lối thoát.
Cửa vừa mở ra.