Mục lục
Vợ Của Ảnh Đế Lại Phá Hỏng Game Show
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Khương Tiểu Bảo tự nhiên thấy đau khổ vô cùng, sớm biết vậy đã không đấm một cú vào bụng Khương Mỹ Lâm rồi. Bây giờ làm sao mà ăn được, cứ nhớ tới chuyện cô ta nôn……  

 

“Eo.”  

 

 

 

“Cha! Cha!!”  

 

Khương Mỹ Lâm chạy như điên về nhà, Khương Nghiệp Minh và Khương Vân Kỳ đều ở nhà, người làm trong phòng khách đều bị di dời đi chỗ khác.  

 

Chỉ có người một nhà bọn họ.  

 

Đôi mắt Khương Mỹ Lâm đỏ au, cả người xộc xệch, nhếch nhác vô cùng.   

 

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Khương Tiểu Bảo sao lại biết được thân thế của chính nó? Cha đã nói cho nó biết sao?”    

 

Khương Nghiệp Minh đứng dậy, đi về phía trước, giơ tay tát mạnh vào mặt Khương Mỹ Lâm.  

 

“A!”  

 

Khương Mỹ Lâm bị đánh tới mức loạng choạng, ngã nhào ra đất.    

 

“Mỹ Lâm!” Khương Vân Kỳ vội vàng đỡ cô ta dậy, chắn trước mặt cô ta, cầu xin: “Cha, cha đừng đánh nó, chúng ta nói chuyện đàng hoàng, đừng động tay động chân được không ……”  

 

Ánh mắt Khương Mỹ Lâm sững sờ, giống như không dám tin.    

 

Trong mắt Khương Nghiệp Minh có sự tức giận, có sự khinh thường, nhưng nhiều hơn thế chính là sự đau lòng.    

 

“Không động tay động chân? Cha chính là vì ra tay quá muộn nên mới không thể đánh cho nó tỉnh táo lại!”   

 

“Con có biết nó đã làm gì không? Nó bắt tay với người nhà bác cả, muốn giết Tiểu Bảo!”  

 

“Cho dù Tiểu Bảo không phải em ruột của mày, nhưng nó cũng sống cùng mày mười chín năm trời! Sao mày có thể nhẫn tâm ra tay với nó!”   

 

Khương Nghiệp Minh tức giận vô cùng, Khương Vân Kỳ càng không thể tin nổi, nhìn về phía Khương Mỹ Lâm, giống như lần đầu biết được con người của cô ta vậy.   

 

“Cha...cha nói thật sao? Mỹ Lâm nó...nó lại muốn giết Tiểu Bảo sao?”  

 

Khương Mỹ Lâm cắn chặt môi, ánh mắt oán độc cực độ.    

 

“Đúng thì đã sao! Nó vốn không phải là em trai của em, không phải người nhà chúng ta! Nó chính là tới để đòi nợ!”   

 

“Nếu không phải cha mềm yếu, nhân từ, cứ nhất định phải nuôi cái thứ con hoang đó, thì liệu nó có thể sống đến hôm nay không?”    

 

“Đừng nói là lấy mạng của nó, cho dù bắt nó quỳ xuống làm một con chó thì cũng là điều mà Khương Tiểu Bảo nó đáng bị vậy!”  

 

Khương Nghiệp Minh giận tím mặt, chỉ tay vào mặt cô ta, nói không nên lời.    

 

Khương Vân Kỳ càng không thể tin nổi, “Mỹ Lâm! Sao em có thể nói Tiểu Bảo như vậy, cho dù nó không phải là em trai ruột của chúng ta, nhưng nó cũng là con trai của cô mình, vốn dĩ là chúng ta nợ cô....”    

 

“Em nhổ vào!”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK