Nắm đấm của hai anh em đều cứng lại.
Khương Nhuệ Trạch hít sâu một hơi, cắn chặt răng, gượng cười: “Không, không sao, hời cho tên gian tặc kia rồi ……”
Khương Vân Sênh trừng mắt với anh ta, có biết nói chuyện không vậy?
“Chỉ cần tiểu Mạn không sao là được, Hạc Hiên ……” Khương Vân Sênh nhăn mày: “Em còn nhỏ, không cần vội vàng.”
Khương Mạn thấy vậy, có chút tuyệt vọng mà nhắm mắt lại, day trán, nói:
“Có thể cho tôi biết chuyện tối qua ngoại trừ các anh, còn ai biết nữa không ……”
Khương Vân Sênh ánh mắt lóe lên: “Vốn dĩ chỉ có sáu người, nhưng mà ……động tĩnh tối qua lớn quá, trên mạng cũng đã có chút thông tin rồi ……”
Khương Mạn ngẩng đầu trợn mắt, cằm bất giác rơi xuống.
Đang muốn tìm điện thoại bỗng đổi ý, từ bỏ.
Thôi bỏ đi……tốt hơn là không xem.
Sao phải làm khó bản thân chứ, hơ hơ……
Khương Mạn nhìn dáng vẻ bứt rứt của hai người họ, mím môi, nhỏ giọng: “Tôi biết cả rồi.”
Hai anh em ánh mắt sáng rực.
“Nghe nói tôi là em gái của hai người.”
Khương Mạn ánh mắt thẳng thắn: “Nhưng tôi cần thời gian để tiếp thu thông tin này, cho nên trong thời gian ngắn chúng ta tạm thời không nói tới chuyện này, được không?”
“Không sao.” Khương Vân Sênh tuy có chút thất vọng, nhưng trong lòng vẫn kích động không thôi, “Bọn anh vẫn luôn đợi, tiểu Mạn, khi nào em muốn nói đến vấn đề này thì lúc đó hãy nói.”
“Cảm ơn.” Khương Mạn gật đầu.
Tình thân và người thân, hai từ này đối với cô mà nói, xa lạ tới mức cô có chút khó tiếp nhận.
Quan trọng là, cô không phải là em gái đúng nghĩa của bọn họ ……
Tình thân sâu sắc và sự cưng chiều đó, cô thật sự không thể thản nhiên tiếp nhận và hưởng thụ nó mà không có chút gánh nặng tâm lí nào.
Đối với cô mà nói, chuyện đó có chút vô liêm sỉ, không biết xấu hổ.
Chí ít……chí ít thì bản thân cô cũng phải làm gì đó cho họ!
……
Trong siêu thị.