Anh ta chỉ có thể buông cô ra trước: "Để anh trả lời cú điện thoại này đã."
Đôi má của Tông Ngôn Hi có hơi đỏ bừng lên. Mặc dù hiện tại hai người đã coi như là đang ở bên nhau nhưng mọi chuyện vẫn diễn ra tương đối nhanh, bỗng nhiên lại có hành động thân mật như vậy khiến cô cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Em đi trước, anh cứ nghe điện thoại đi.” Nói xong, cô ngay lập tức đứng dậy, bước về phía cửa định đi ra ngoài. Song Eun kéo tay cô lại rồi nói: “Đợi một chút, để anh đưa em về.”
"Không cần đâu, em tự lái xe tới đây mà."
Đầu dây bên kia điện thoại lại truyền đến âm thanh, anh ta đành phải buông tay cô ra: "Đi đường chú ý cẩn thận, sau khi về nhà thì nhớ nhắn tin báo cho anh biết là em đã an toàn về tới nhà rồi."
“Vâng ạ.” Tông Ngôn Hi cất bước, tiến ra bên ngoài.
Cô lái xe về đến nhà, đang chuẩn bị lên lầu thì bắt gặp Tông Ngôn Thần và trông thấy vết bầm trên khóe mắt anh ấy.
“Anh trai.” Cô đi đến.
Tông Ngôn Thần nhìn cô: "Mới từ bên ngoài trở về sao? Đi gặp Song Eun à?"
Tông Ngôn Hi gật đầu: "Dạ."
"Nơi khóe mắt của anh..." Cô bước tới gần anh ấy, tại sao mà vết thương này lại giống y chang với vết thương của Song Eun vậy?
Tuy rằng vết thương ở hai chỗ khác nhau.
“Anh đã đánh nhau với Song Eun sao?” Cô không tin tưởng lắm, đặt câu hỏi.
"Đúng thế."
Cô cau mày, đây là đang cố tình khơi dậy trí tò mò của cô sao?
Cô cố ý làm giọng điệu nổi giận: ‘Không nói thì không nói, em đi ngủ đây.’
- -----------------