Đây cũng là lần đầu tiên Tần Nhã nhìn thấy anh hút thuốc.
Tô Trạm không bao giờ hút thuốc, cô biết rất rõ điều này.
Lúc này, anh đang trốn ở một nơi không có ai, hút thuốc. Có thể nhìn thấy được, trong lòng anh đang phiền muộn đến mức nào.
Thử nghĩ mà xem, mình cũng không thể sinh con, người thân duy nhất của anh ấy lại giục cưới, giục sinh con, trong lòng làm sao không đau khổ cho được?
Tần Nhã thật sự không muốn nhìn anh khổ sở như vậy.
Cô lặng lẽ quay người, cũng không lên lầu thăm bà cụ nữa. Cô đã đánh giá thấp khát khao ôm chắt của bà.
Lúc đến, cô cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ muốn đến gặp Tô Trạm, thăm hỏi bà cụ, hành vi không có kế hoạch như vậy khiến cô nhìn ra vấn đề giữa mình và Tô Trạm.
Không có con cái, họ có thể đi được bao lâu.
Tô Trạm có thể không cần, nhưng bà ruột của anh ấy không thể không muốn.
Cô cầm bó hoa, ngồi ở vệ đường, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Trạm, sau khi kết nối, chuông điện thoại vang lên vài lần mới có người bắt máy.
Tần Nhã có thể tưởng tượng được, trong khoảng vài tiếng chuông đó, anh đang làm gì.
Đang điều chỉnh tâm trạng, hoặc là dập điếu thuốc trong tay.
“Nhã à.”
Ngay sau đó, giọng nói nhẹ nhàng của Tô Trạm vang lên.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy anh vừa trốn đi, dùng điếu thuốc để giải tỏa cảm xúc, thì dựa vào giọng nói của anh, cô nhất định sẽ cảm thấy tâm trạng của anh bây giờ rất khá.
Nhưng mà, giờ phút này, cô biết tâm trạng vui vẻ của anh chỉ là giả vờ mà thôi.
Che giấu nội tâm mình trước mặt cô.
“Không có chuyện gì, chỉ muốn gọi điện thoại cho anh vậy thôi.” Tần Nhã cúi đầu nhìn mũi chân: “Tô Trạm.”
“Sao?”
Tần Nhã rất muốn nói: Chúng ta chia tay đi.
Đừng hành hạ nhau nữa.
Nhưng cô không thể thốt nên lời.
Thật ra, cô có thể cảm nhận được Tô Trạm vẫn còn chút tình cảm với cô.
Cô cũng vậy.
“Tại sao lại không nói gì? Em nhớ anh sao?”
Giọng nói của Tô Trạm truyền đến, kéo lại dòng suy nghĩ lơ lửng của Tần Nhã, cô nói: "Em không biết phải nói gì bây giờ."
Tần Nhã đứng dậy, bỏ bó hoa đã mua vào thùng rác ven đường: “Em còn có việc phải làm. Cúp máy trước đây…”
“Đừng cúp máy.”
Tô Trạm vội vàng ngắt lời cô, vì sợ cô cúp máy.
Tần Nhã hỏi: "Có chuyện gì không?"
“Em gọi cho anh mà cũng không thèm nói nhớ anh đã vội cúp máy, có phải là quá đáng không?”
Tần Nhã bắt một chiếc xe, nói: "Tô Trạm, anh đừng trẻ con thế."
“Anh trẻ con sao?” Giọng nói của Tô Trạm truyền đến, không đợi Tần Nhã trả lời, anh lại nói: “Anh có trẻ con cũng chỉ muốn trẻ con với một mình em.”
Tần Nhã siết chặt điện thoại, tim cô như bị thứ gì đó đâm vào.
Bác tài hỏi: "Cô ơi, cô đi đâu vậy?"
“Nhã à, em đang ở đâu vậy?”
“Em đang bắt xe ở bên ngoài.”
Tô Trạm nghi hoặc: "Vừa nãy không phải em nói có việc phải làm sao? Sao lại ở ngoài đường bắt xe?”
“Em đi ra ngoài gặp khách hàng, Tô Trạm, em còn có việc, em cúp máy trước đây.”
“Ừ, em đi đi. Nhã à, em không nhớ anh nhưng anh rất nhớ em, tự chăm sóc bản thân cho tốt đấy, đợi mấy ngày nữa bà anh xuất viện, anh sẽ đến thăm em.”
“Ừ.” Tần Nhã nghẹn giọng: “Em cúp máy đây.”
Nói xong, cô lập tức cúp điện thoại.
Cô cảm thấy tim mình bị thứ gì đó bóp chặt, ngột ngạt đến khó thở.
Cô không biết đó là đau lòng, hay đau chỗ nào khác, nhưng cô không thể kiểm soát nổi cuống họng đang căng lên, xoang mũi cay cay, rất muốn khóc.
Cô che miệng, che mũi, nghẹn ngào trong lòng bàn tay.
Tài xế ở đằng trước cũng không biết lái xe đi đâu, lại nhỏ giọng hỏi: "Cô ơi, cô đi đâu vậy?"
Tần Nhã nhận ra cô vẫn đang ngồi trong xe, cô hít mũi, báo địa chỉ biệt thự.
Đến rồi thì đi thăm hai đứa nhỏ và Lâm Tân Ngôn luôn.
Tài xế khởi động xe, hỏi: "Cô thất tình à?”
Tần Nhã kiềm chế cảm xúc, hỏi: "Anh nhìn tôi giống thất tình chỗ nào?”
Tài xế cưới cười: "Cô xinh đẹp như vậy, đương nhiên sẽ không thất tình, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi.”
Tần Nhã cười: "Đẹp sao? Anh không biết bây giờ phẫu thuật thẩm mỹ đang thịnh hành sao? Khuôn mặt này gọt hết cả rồi."
“Lòng yêu cái đẹp thì ai mà không có, bình thường thôi.”
Tần Nhã không trả lời lại nữa.
Một lúc sau, xe dừng ở cửa biệt thự, Tần Nhã trả tiền rồi xuống xe.
Tài xế nhìn ngôi biệt thự có phong cách kiến trúc độc đáo qua cửa xe, cảm khán một tiếng: "Đúng là người có tiền đi phẫu thuật thẩm mỹ có khác, sống ở biệt thự tốt thế này.”
Tài xế thu lại ánh mắt ngưỡng mộ, lái xe đi.
Tần Nhã bước tới cửa, bấm chuông, vú Vu ra mở cửa, chỉ có vú Vu ở nhà, Tang Du đi học, hai đứa nhỏ cũng đi học, Tông Khải Phong và Trình Dục Ôn không có ở nhà, đi đâu thì vú Vu cũng không biết rõ, dù sao thì họ cũng sẽ đón mấy đứa nhỏ đúng giờ.
“Mời cô.” Vú Vu nhường chỗ cho cô bước vào.
Tần Nhã mỉm cười: “Vú Vu gần đây vẫn khỏe chứ?”
Vú Vu cũng cười nói: "Tôi vẫn thế thôi, sức khỏe không có gì đáng ngại cả.”
Vào nhà, vú Vu hỏi: "Cô muốn uống gì?"
Tần Nhã nói: "Nước lọc đi ạ.”
Vú Vu rót cho cô một ly nước, đưa đến, Tần Nhã cầm lấy, vừa định hỏi Lâm Tân Ngôn có ở nhà không, đã nghe vú Vu thở dài: "Cô chủ ra nước ngoài hai ngày nay, không biết như thế nào rồi."
Tần Nhã ngẩng đầu nhìn vú Vu hỏi: "Vú nói sao?”
“Tôi nói cô chủ ra nước ngoài… Cô không biết sao?” Vú Vu cứ nghĩ là cô biết.
Cứ cho rằng Lâm Tân Ngôn sẽ nói với cô ấy.
Lâm Tân Ngôn không gọi điện thoại thông bào cho Tần Nhã biết mình sẽ đi nước ngoài, bây giờ cô xuất ngoại, Tần Nhã nhất định sẽ rất thắc mắc.
Cô không muốn người khác lo lắng cho mình.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tần Nhã lo lắng hỏi, bụng cũng lớn rồi, sao lại đi nước ngoài vào lúc này?
“Hình như là do sức khỏe của cô chủ, tôi cũng không biết rõ cụ thể thế nào.” Vú Vu nói.
Cô đi ra, đang định mở cửa thì trùng hợp một người nào đó ngay ngoài cửa đang chuẩn bị bước vào.
Nhìn người vừa đến, cô sững sờ hồi lâu.
- -----------------