Cố Hiềm nhận thấy tâm trạng của Tông Ngôn Hi không được ổn lắm, thấp giọng hỏi: “Cô sao vậy?”
“Tôi không sao.” Chỉ là đột nhiên nhìn thấy thứ lâu ngày không không gặp, trong lòng có chút dao động mà thôi, cũng chỉ là chút dao động, không có gì khác.
Lúc này trên tầng hai, giọng một người đàn ông vang lên: “Ba mươi triệu tệ.”
Lập tức phá vỡ bầu không khí căng thẳng lúc này.
Càng khiến mọi người ngạc nhiên hơn khi thêm hai mươi triệu tệ.
Giang Mạt Hàn siết chặt tay: “Năm mươi triệu tệ.”
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh ta, sau đó nhìn qua chiếc nhẫn trên tay người mẫu, sắc mặt cô ta dần trở nên khó coi.
Cô ta cũng nhận ra đây là đồ của Tông Ngôn Hi.
Giọng trên tầng hai lại vang lên: “Một trăm triệu tệ.”
Haiz...
Có tiếng thở dài, có phải điên rồi không?
“Hai trăm triệu tệ.” Ánh mắt Giang Mạt Hàn không hề nhìn đi chỗ khác, giọng điệu nắm chắc phần thắng.
Không có ai ra giá, giá này cao hơn cả những người giàu có đến dự tiệc, cứ coi như có tiền, thì số tiền này cũng không phải là gió thổi đến.
Người dẫn chương trình cũng trở nên cao hứng, sản phẩm đấu giá đầu tiên đã nóng hổi như vậy rồi, lớn tiếng nói: “Hai trăm triệu tệ, còn có giá nào cao hơn không?”
Không có ai lên tiếng.
Người dẫn chương trình lại lên tiếng: “ Hai trăm triệu tệ lần thứ nhất, hai trăm triệu tệ lần thứ hai, hai trăm triệu tệ...”
“Ba trăm triệu tệ.” Trong giây phút quyết định, giọng nói vang lên ở phía sau.
Mọi người đều muốn xem người ở tầng hai đó là ai, tiền có phải gió thổi đến không? Thật lợi hại, số tiền này sớm đã vượt qua giá trị của chiếc nhẫn.
“Mạt Hàn, thứ này thật không đáng chút nào, người trên đó đến mặt cũng không lộ diện, rất có thể người được gài vào của buổi đấu giá này, bọn họ cố ý nâng giá...”
“Ba trăm ba mươi triệu tệ.”
Lăng Vi vẫn chưa khuyên xong, liền bị tiếng hét giá của Giang Mạt Hàn cắt ngang.
“Chủ tịch Giang đúng là giàu có.” Có người cười nói.
Một chiếc nhẫn được đấu với mức giá cao ngất ngưởng như vậy, ngày mai chắc chắn sẽ có trong bản tin thời sự.
Ánh mắt của Tông Ngôn Hi chú ý đến người đàn ông đang hét giá trước mặt mình, anh ta có ý gì vậy?
Người sáng suốt đều biết rằng số tiền này đã vượt xa so với giá cả của sản phẩm.
Lẽ nào anh ta vẫn quan tâm?
Không, anh ta không quan tâm.
Nếu có, cô sẽ không chết.
Lúc này, cũng chỉ là giúp bản thân cảm thấy yên tâm hơn thôi.
Nhưng cô rất tò mò về người hét giá ở trên tầng hai, rốt cuộc là ai chứ? Cô nhìn lên, trên tầng không hề mở cho người bên ngoài, cô cũng không thấy người hét giá.
“Trong đây nhất định có nội gián.” Cố Hiềm cũng cảm thấy đây là ban tổ chức cố tình sắp đặt.
“Nội gián gì vậy? Tông Ngôn Hi hỏi.
“Cố tình hét giá cao để nâng cao giá đấu.”
“Tôi lại không nghĩ vậy.” Ở trong đây một người thiếu kinh nghiệm sẽ cạnh tranh với người trên tầng sao?
Rõ ràng là không, sở dĩ người ở trên tầng hét giá, giống như mong đợi rằng Giang Mạt Hàn nhất định sẽ hét giá.
“Ba trăm ba mươi triệu tệ lần thứ nhất, ba trăm ba mươi triệu tệ lần thứ hai....” càng về sau, giọng người dẫn chương trình càng chậm lại: “Ba trăm ba mươi triệu... lần thứ ba, chúc mừng chủ tịch Giang, cũng cảm ơn chủ tịch Giang đã đóng góp cho tổ chức từ thiện tối nay. Bây giờ xin mời người mẫu đến tặng chiếc nhẫn này cho chủ tịch Giang.”
Người mẫu tháo chiếc nhẫn ở ngón tay ra, đặt vào một chiếc hộp nhung, đựng vào chiếc khay bưng trong lòng bàn tay, bước đến phía Giang Mạt Hàn.
Lăng Vi siết chặt tay, cô ta đã chết rồi, tại sao vẫn còn ảnh hưởng đến anh như vậy?
“Chủ tịch Giang.” Người mẫu bưng khay đi tới trước mặt anh ta.
Giang Mạt Hàn giơ tay ra cầm lấy chiếc nhẫn, nắm chặt trong lòng bàn tay, rồi bỏ vào túi.
Vẻ mặt anh ta vô cùng bình tĩnh, nhưng tay trong túi quần lại siết chặt vào nhau, chiếc nhẫn trong lòng bàn tay dường như in sâu vào da thịt.
“Sản phẩm đấu giá tiếp theo, xin mời người mẫu.”
Ngay sau đó, người mẫu bước lên với một bức tranh trên tay.
Người dẫn chương trình giới thiệu về lai lịch của bức tranh và do ai vẽ.
Tranh chữ của người nổi tiếng, giá khởi điểm rất cao, Cố Hiềm không quan tâm lắm, anh ta là đại diện công ty, không phải là cá nhân cũng không thể tùy tiện đấu giá, nếu giá phù hợp mới có thể đấu giá.
Tông Ngôn Hi đến cùng anh ta, nên đương nhiên cũng không có hứng thú, liền kéo anh ta đến nơi yên tĩnh.
“Anh đã từng thấy chiếc nhẫn đó chưa?”
Cố Hiểm thật thà lắc đầu.
Trong lòng Tông Ngôn Hi nghĩ lẽ nào là có người nhặt được, sau đó mang đến quyên góp không?
Nếu không phải vậy thì cô cũng không thể nghĩ ra cách giải thích khác.
“Người chết lúc đó, anh vẫn chưa điều tra ra là ai đúng không?” Khi đó cô cần ra nước ngoài điều trị, vì vậy khi Cố Hiểm vẫn chưa tìm ra rõ ràng thì cô đã đi rồi.
Sau đó không hề nhắc đến nữa.
Cố Hiểm gật đầu: “Không điều tra được điều gì.”
Tông Ngôn Hi cau mày, không liên quan gì đến cô, nhưng tại sao lại thiêu sống cô?
Cô luôn cảm thấy trong chuyện này có điều gì đó không ổn, như thường lệ phía công an sẽ công bố danh tính của người đã mất, nhưng họ lại không làm vậy.
Cô ta không cam tâm, thật sự không cam tâm, cô ta đã làm nhiều chuyện như vậy mà cuối cùng lại không nhận được gì.
“Đáng lẽ ra tôi nên giết chết cô sớm hơn, như vậy cô sẽ không có cơ hội ở trong lòng anh ấy.”
- -----------------