Cô ấy cảm thấy như vậy không đang cô tiếp tục nhìn xuống, nhưng lại không có gì thay đổi, cũng đều như vậy.
Món gọi là “súp bắp cải kiểu Pháp” thì chính là canh cải trắng, mà đến 378.000 đồng.
“Vịt ướp tiêu than hồng” nhìn xem là vịt nướng, 931.000 đồng.
“Tiểu dã trư lăn giấm mật” cũng chính là sườn sốt chua ngọt, lại 308.000 đồng.
Tang Du không nhìn nữa, chỉ nhìn những món này đã không chấp nhận được, cảm thấy quá lừa dối, chỉ thay đổi cái tên, thêm vào nơi chốn xa hóa một xí thì giá tăng lên gấp đôi.
Cô khép lại thực đơn, đưa lại cho phục vụ: “Chúng tôi không chọn.”
Thẩm Bồi Xuyên hỏi: “Có phải không thích không?”
Tang Du gật đầu: “Nơi này không có món tôi thích ăn, chúng ta đi chỗ khác đi.”
Thẩm Bồi Xuyên đứng lên nói: “Vậy được, em chọn địa điểm đi.”
Tang Du cười nói được, phục vụ đứng ở một bên cũng không dám nói gì, dù sao bộ đồ Thẩm Bồi Xuyên đang mặc là đồ đặt may riêng, vừa nhìn cũng biết là có thân phận đặc biệt, Tang Du mặc dù nhỏ tuổi hơn anh rất nhiều, nhưng cũng có thể dễ hiểu là bạn gái nhỏ tuổi, nuông chiều thành thói quen.
Ra ngoài phòng ăn Tang Du mới nói thật: “Nơi này chính là bẫy người, một dĩa đậu hủ lạnh lại có giá 238.000 đồng, đậu hủ làm gì mà đắt tiền như vậy?”
Thẩm Bồi Xuyên không nghĩ tới là cô thấy đắt tiền nên không chọn, cười nói: “Đây là cơ hội cho em chiếm lợi từ anh đó, ra khỏi cái nhà hàng này thì sẽ không còn nữa.”
Tang Du nhìn anh, sau đó nở nụ cười: “Ôi chao, ôi không lợi dụng anh thật đáng tiếc.”
“Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Lời anh nói là thật, thật muốn mời cô ăn một bữa cơm ngon.
“Vậy được, quán nào thì để tôi chọn đi.” Tang Du lôi kéo anh đi lên xe: “Tôi biết có một nơi ăn rất ngon, anh lái xe đi.”
Thẩm Bồi Xuyên cúi đầu nhìn tay cô đặt ở trên cánh tay mình, tuổi còn nhỏ, tay cũng không mềm mại gì, hẳn là do lao động vất vả.
Dù sao ở thành thị này, chỉ là sinh viên năm nhất, một mình tự nuôi sống bản thân rất vất vả.
“Sau này có cần giúp đỡ gì, nhớ đến tìm tôi, tôi đã hứa với mẹ của em rồi.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Tang Du nghĩ đến mẹ của mình thì không còn cười nữa.
Thẩm Bồi Xuyên rõ ràng cảm giác được cô thay đổi thái độ, anh nói xin lỗi: “Thật không phải, tôi không phải cố ý đề cập đến.”
Tang Du lắc đầu: “Không có gì.”
Cô cúi đầu, nắm chặt hai tay lại: “Mẹ của tôi rất đáng thương, tôi vốn định chờ tôi lớn lên, có thành tựu, có thể kiếm tiền nuôi sống bản thân và mẹ, sẽ rước mẹ về ở chung, thoát khỏi cái nhà đó, nhưng mà...”
Có một lần, ông ta ấn mẹ xuống đất, cầm lấy tóc mẹ và tát mạnh vào mặt, miệng mẹ chảy thật nhiều máu, cô muốn kéo ba ra để ông ta không đánh mẹ, kết quả bị một đạp bay ra bên ngoài.
“Ba tôi đúng là súc sinh, chết chưa hết tội, tôi chưa bao giờ cảm thấy ông ta đáng thương, trái lại quá lợi cho ông ta rồi, có lúc tôi hận pháp luật, rõ ràng ba tôi chính là người đáng chết, tại sao còn muốn trừng phạt mẹ tôi.”
- -----------------