Tông Ngôn Hi co hai tay về hai bên thành nắm đấm, cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc đang lộn xộn trong lòng để giữ cho vẻ ngoài được bình tĩnh.
"Tôi…" Giọng nói của cô hơi khô chát: "Tôi lạc đường."
"Tôi đưa cô về, lên xe đi." Anh ta nhìn cô nói.
Tông Ngôn Hi buông nắm đấm, cười nói: "Làm phiền tổng giám đốc Giang rồi."
Giang Mạt Hàn im lặng không trả lời.
Cô kéo cửa sau xe ra ngồi lên.
“Không biết chuyện của tổng giám đốc Giang đã được giải quyết ổn thỏa chưa?” Cô chỉ thẳng: “Tôi không muốn xảy ra sai sót trong quá trình hợp tác của chúng ta.”
Giang Mạt Hàn im lặng như trước, anh ta nổ máy lái xe rời đi.
Chuyện tối ngày hôm qua là ngoài ý muốn, bị người khác lan truyền tin đồn thất thiệt, anh ta đã xử lý.
Chuyện này cũng chẳng làm cho anh ta vui vẻ gì.
"Hẳn là cô Lâm chưa ăn cơm trưa nhỉ? Tôi mời khách." Bỗng nhiên Giang Mạt Hàn lên tiếng.
Tông Ngôn Hi suy nghĩ một chút: "Tấm lòng của tổng giám đốc Giang, làm sao tôi có thể từ chối."
Giang Mạt Hàn liếc nhìn cô từ kính chiếu hậu, mỗi lần nhìn thấy cô, cuối cùng anh ta sẽ làm ra những chuyện ngoài ý muốn.
Lần này cũng giống như vậy.
Trên người cô giống như có một loại ma lực nào đó hấp dẫn anh ta, luôn luôn để anh ta muốn đến gần.
Trái tim của anh ta lại không thích loại cảm giác này.
Anh ta không thích để mọi việc vượt khỏi tầm kiểm soát của mình vì phụ nữ.
Xe dừng trước cửa một nhà hàng.
Tông Ngôn Hi nhìn thấy rõ nhà hàng, cảm xúc khó khăn lắm mới bình tĩnh được lại gợn sóng một lần nữa, nơi này là nhà hàng trước kia cô yêu thích nhất, cũng thích quấn lấy đi cùng Giang Mạt Hàn, nơi này có đồ ăn mà cô thích.
Tại sao anh ta lại đưa mình đến nhà hàng này?
Anh ta biết cái gì rồi sao?
Trong lòng Tông Ngôn Hi có chút bối rối.
Giang Mạt Hàn xuống xe nhưng lại không thấy cô đi xuống, liền đến giúp cô mở cửa sau xe: "Cô Lâm."
Tông Ngôn Hi ngồi im không nhúc nhích: "Tôi không đói cho lắm, ngài Giang vẫn nên đưa tôi trở về khách sạn đi."
"Đã đến rồi thì cô Lâm vẫn nên xuống đây đi." Giang Mạt Hàn cũng không có ý muốn đưa cô trở về, ý tứ rất rõ ràng muốn cô xuống xe.
Tông Ngôn Hi cắn môi, khom người từ trên xe bước xuống, Giang Mạt Hàn đi về phía trước, anh ta là khách quen, vừa đến quản lý của nhà hàng đã phải đích thân đến chiêu đãi: "Tổng giám đốc Giang."
Giang Mạt Hàn gật đầu.
"Bên này có phòng trống, cũng rất yên tĩnh." Quản lý dẫn Giang Mạt Hàn đi vào phòng khách quý gần cửa sổ.
Tông Ngôn Hi bước vào với đôi mắt cụp xuống.
"Mời cô." Quản lý giúp cô kéo ghế.
Cô nói một tiếng cảm ơn, sau đó ngồi xuống.
"Như cũ." Giang Mạt Hàn ngồi xuống nói.
Quản lý sửng sốt một chút, trước kia anh ta luôn đi cùng vợ mình, mỗi lần đều là mấy món ăn kia, bởi vì vợ của anh ta thích ăn chúng, bây giờ đã là một người phụ nữ khác, nhưng vẫn là như cũ?
Giang Mạt Hàn ngẩng đầu liếc nhìn quản lý: "Quản lý Lý?"
"A, tôi sẽ bảo phòng bếp chuẩn bị ngay, ngài chờ một lát." Quản lý vội vàng cười làm lành nói.
Quản lý đi bảo phòng bếp chuẩn bị, Tông Ngôn Hi nhấp một ngụm nước trắng trên bàn, hỏi: "Ngài Giang rất thích đồ ăn của nhà hàng này sao?"
"Ừ." Anh ta không chút nghĩ ngợi trả lời, nhưng sau khi nói xong mới ý thức được, anh ta không thích nơi này, mà là cô ấy thích.
Anh ta đến nhiều nên đã thành thói quen, anh ta cũng không biết là mình thích hay là quen thuộc, tóm lại là thích đến.
Tông Ngôn Hi khẽ liếc nhìn, hàng mi cong cong khẽ run.
"Thật ra, là vợ cũ của tôi thích." Cơ thể của Giang Mạt Hàn ngửa ra phía sau, nhìn cô, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, mông lung bao phủ trên người cô, anh ta hoảng hốt, giống như là nhìn thấy cô ấy.
Anh ta hất ngón tay: "Cô rất giống cô ấy."
Bỗng nhiên Tông Ngôn Hi ngẩng đầu nhìn anh ta, lông mày hơi nhíu lại, anh ta phát hiện ra cái gì rồi sao?
Cô cảm thấy mình giống như đang nghe nhầm: "Tôi và vợ cũ của anh giống nhau sao?"
Cô không khỏi đưa tay sờ lên mặt mình, khuôn mặt này, chỉ sợ đến bố mẹ của cô cũng không nhận ra, vậy mà anh ta lại có thể nhìn ra?
Trái lo phải nghĩ, từ đầu đến cuối cô không có cách nào hiểu được rốt cuộc là mình sơ hở ở chỗ nào.
Vẻ mặt càng ngày càng trở nên khó coi.
“Không giống, chỉ là cảm giác mà thôi.” Giang Mạt Hàn nhìn cô nói: "Thật ra cũng không giống lắm."
Trong lòng Tông Ngôn Hi không hiểu anh ta có ý gì, là đang thử thăm dò cô sao? Hay đơn giản là dựa trên cảm giác?
"Anh nói gì?" Cô hỏi.
"Cô Lâm rất xinh đẹp, nhưng lại không tỏa nắng giống như cô ấy, cô ấy rất thích cười, lúc mỉm cười với tôi, hàng lông mày cong cong, luôn đem lại cho tôi một cảm giác rất ấm áp." Lúc nói về cô, vầng trán của anh ta mềm mại đi mấy phần, nhưng khi ánh mắt rơi trên người Lâm Nhụy Hi, loại mềm mại kia lại biến mất không thấy đâu: "Cô ảm đạm hơn, hoàn toàn tương phản với cô ấy, mặc dù cô Lâm cũng hay cười, nhưng quá giả tạo, không chân thành."
Tay của Tông Ngôn Hi ở dưới mặt bàn chăm chú nắm chặt góc áo, quá giả tạo? Không chân thành?
Cô đã từng không giấu diếm gì mà lộ ra nụ cười trước mặt anh ta nhưng trong đầu anh ta lại đang nghĩ nên tính kế cô như thế nào?
"Khả năng là tôi rất giống vợ cũ của anh, đối với người mình thích không giấu diếm chút gì, thật lòng thật dạ, nhưng bạn trai cũ của tôi đã lừa gạt tôi, hại tôi đến thương tích đầy mình, tôi liền không dám cười như vậy nữa, tôi sợ mình sẽ gặp phải một tên đàn ông cặn bã khác, mặc dù anh có con mắt 5.76 Pixel, nhưng lại không nhìn thấu được lòng người." Cô nhấn khóe mắt cười khổ một tiếng.
"Cô hận bạn trai cũ của mình sao?"
Bỗng nhiên Giang Mạt Hàn nghĩ đến, nếu như cô còn sống, cô sẽ như thế nào?
Sẽ hận anh ta sao?
Hận?
Tông Ngôn Hi chỉ cảm thấy lời này không thể giải thích được tâm trạng của cô
"Nếu như có thể, tôi hi vọng có thể tự tay giết chết anh ta." Lúc nói chuyện, ánh mắt của cô đối mặt với ánh mắt của anh ta.
Giang Mạt Hàn đối đầu với ánh mắt của cô, sửng sốt một chút: "Cô…"
Lúc này quản lý và một phục vụ đi đến, anh ta thu lại giọng nói.
Quản lý và phục vụ bày đồ ăn lên trên mặt bàn: "Tổng giám đốc Giang, đồ ăn đã đủ."
Giang Mạt Hàn nhàn nhạt ừ một tiếng.
"Kia, ngài cứ chậm rãi dùng bữa." Nói xong, quản lý và phục vụ rời đi.
Một bàn đầy đồ ăn ngon, nhưng anh ta lại không có một chút khẩu vị nào, tiếp tục chủ đề vừa rồi: "Cô xuống tay được sao? Đối với người mình đã từng yêu?"
"Một người khinh thường tôi, lừa gạt tôi, cớ gì tôi lại có thể mềm lòng? Yêu? Thời điểm anh ta thương hại tôi đã sớm tan thành mây khói, còn lại cũng chỉ có hận mà thôi." Tông Ngôn Hi nghiêng người về phía trước rút ngắn khoảng cách với anh ta: "Nếu như có thể, tôi muốn đào tim của anh ta ra nhìn một chút, tại sao anh ta lại có thể tổn thương, lừa gạt một người như tôi."
Yết hầu của Giang Mạt Hàn hoạt động một chút, thời điểm Lâm Nhụy Hi nói lời này, anh ta nghĩ tới mình.
Nếu theo cá tính của cô ấy, chắc hẳn cô ấy cũng sẽ như vậy đi?
Giờ khắc này anh ta nghĩ, nếu như cô còn ở trên thế giới này, dù là hận anh ta giống như Lâm Nhụy Hi cũng tốt.
Nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn rời xa thế giới của anh ta.
"Nghe ngài Giang nhắc đến vợ cũ, tại sao hai người lại ly hôn vậy?" Tông Ngôn Hi nhíu mày hỏi.
Tâm tư sâu thẳm của Giang Mạt Hàn biến mất, vẻ mặt bình tĩnh: "Bỗng nhiên tôi nhớ ra còn có chuyện phải làm, cô Lâm cứ từ từ dùng bữa."
Nói xong anh ta liền đứng lên cất bước rời đi.
Tông Ngôn Hi ngồi trên bàn không nhúc nhích, lưng rất thẳng.
Đây là chột dạ sao?
Đến cả trả lời cũng không dám?
Giang, Mạt, Hàn!
Cô chậm rãi nhắm đôi mắt lại, một lát sau lại mở ra, cảm xúc đều đã bị cô giấu kỹ đi, thong dong cầm lấy đũa, gắp một miếng đồ ăn cô thích nhất, bỏ vào trong miệng chậm rãi nhai.
Nơi này có thể dễ dàng đón xe, nhưng bây giờ cô chưa muốn trở về khách sạn, đi dọc theo ven đường, thời gian một năm, không hề dài, tất cả đều không có thay đổi gì.
Muốn nói thay đổi cũng chỉ có lòng người.
- -----------------