Lý Chiến lắc đầu, nghiêm túc nhìn bà Trần: “Vẻ mặt của cháu rõ ràng đến thế sao?”
Trong một lúc bà Trần không kịp phản ứng lại với lời Lý Chiến nói, qua một lúc mới nói chậm chậm: “Cháu, cháu thực sự thích Hàm Hàm nhà bác?”
Lý Chiến gãi đầu tỏ vẻ ngại ngùng: “Có phải làm bác chê cười rồi không?”
Bà Trần vội vàng xua tay: “Không, không đâu, bác cũng không phải cổ hủ quá, cháu và Hàm Hàm cũng sớm đã tới tuổi yêu đương rồi.”
Lý Chiến vẫn luôn không có bạn gái, Trần Thi Hàm cũng yêu cầu cao nên cũng chưa tìm được bạn trai.
Đột nhiên hôm nay, Lý Chiến nói rõ tình cảm của mình, bà Trần cũng không cảm thấy bất ngờ mà ngược lại, cảm thấy đây là duyên phận của Lý Chiến và Trần Thi Hàm.
Lý Chiến không ngờ bà Trần lại tán thành mình và Trần Thi Hàm đến với nhau.
Lẽ nào bà ấy không biết Trần Thanh muốn Trần Thi Hàm gả cho Tông Cảnh Hạo?
Bà Trần mỉm cười nói: “Hàm Hàm ở trên lầu đó, cháu lên đi, dù sao đi nữa cháu cũng biết phòng nào là phòng của con bé.”
Trần Thanh không hề nói với vợ mình bởi vì chuyện như thế này, ông ta cảm thấy vợ mình không cần biết, nhưng bà Trần lại biết.
Đương nhiên không phải là Trần Thanh nói cho bà biết, cũng không phải Trần Thi Hàm, mà bà nghe thấy Trần Thi Hàm và Trần Thanh nói chuyện với nhau.
Nhưng bà không hy vọng con gái mình lấy Tông Cảnh Hạo.
Trần Thanh luôn miệng nói Trần Thi Hàm gả cho Tông Cảnh Hạo là vì nhà họ Trần nhưng bà biết, ông ta còn có ý đồ khác.
Đây là bí mật chôn chặt sâu trong lòng Trần Thanh.
Bao năm vợ chồng, sao bà không biết được tâm sự trong lòng chồng mình.
Lý Chiến ngẩn người, hoàn toàn không ngờ được bà Trần lại cởi mở như vậy, lại chủ động cho anh lên phòng tìm Trần Thi Hàm.
“Cháu....”
Lý Chiến không dám chắc những gì bà Trần nói là thật hay đang thăm dò mình.
“Xem cháu này, bác chứng kiến cháu trưởng thành, còn có thể không tin sao?” Bà Trần cười.
Lý Chiến gật đầu: “Vậy thì cháu đi tìm Thi Hàm đây.”
Bà Trần xua tay đưa mắt nhìn Lý Chiến lên lầu, ánh mắt bà khẽ động, bà sẽ không để Trần Thanh gả cho Tông Cảnh Hạo như một thứ đồ ký gửi.
Bà đang buồn rầu không biết làm sao để ngăn cản Trần Thanh thì bây giờ tốt rồi, Lý Chiến lại xuất hiện.
Lý Chiến đi lên lầu hai, vô tình lướt qua nhìn bà Trần, bởi vì quan hệ của hai gia đình tốt, qua lại cũng thường xuyên nên trong ấn tượng của anh, bà Trần là một người vợ hiền thục, nhưng tình cảm vợ chồng nhà họ có vẻ không hòa thuận, chỉ có thể nói là tôn trọng lẫn nhau.
Bà Trần chưa từng nói không với Trần Thanh, bà chủ động để anh và Trần Thi Hàm gặp mặt nhau, chắc chắc không biết chuyện Trần Thanh muốn gả con gái cho Tông Cảnh Hạo.
Dù gì bây giờ chuyện cũng chưa được ấn định, Trần Thanh và Văn Khuynh đều không muốn để lộ ra bên ngoài.
Có lẽ Trần Thanh muốn đợi chuyện thành công mới nói với bà.
Nhưng nghĩ lại nếu bà Trần không biết thì chưa chắc anh đã gặp được Trần Thi Hàm dễ dàng như vậy.
Tới trước cửa phòng, Lý Chiến giơ tay gõ cửa. Trần Thi Hàm còn mặc đồ ngủ, bởi vì Trần Thanh không cho cô ra ngoài vì vậy nên cô không dậy. Giờ này mọi hôm, bà Trần đều lên đưa hoa quả cho cô, còn cô thì nằm trên giường bất động. Đôi chân trắng nõn gầy guộc đan vào nhau, váy ngủ kéo dài đến đùi kín đáo, chân đung đưa trên không, đầu dựa vào mép giường, tóc dài buông thõng. Ở nhà không có người ngoài nên cô cũng thoải mái, cô nhìn lên điện thoại nói: “Mời vào.”
Kẹt kẹt...
Cửa vào bị đẩy nhẹ, Trần Thi Hàm cũng không nhìn người vào là ai, vẫn dán mắt lên màn hình điện thoại: “Mẹ, trong nhà còn dứa không?”
Đột nhiên cô rất muốn ăn thứ gì chua chua ngọt ngọt, thời tiết càng ngày càng nóng, dứa lạnh càng tốt.
Lý Chiến đứng trước cửa nhìn chằm chằm vào đôi chân đang đung đưa của cô không nói tiếng nào. Anh dựa vào cửa, lặng lẽ nhìn cô.
Bởi vì hai người lớn lên cùng nhau, rất quen thân nên từ khi trưởng thành tới giờ, anh chưa từng nhìn kỹ cô một lần.
Mặc dù khuôn mặt đó nhìn có vẻ không thanh thoát nhưng Lý Chiến biết, đây đã không còn là cô bé theo sau lưng anh ngày trước nữa.
Trần Thi Hàm rất lâu không thấy mẹ nói gì mới chau mày: “Mẹ?”
Cùng lúc đó cô cũng ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Cô nằm bên mép giường ngẩng đầu nhìn phía cửa, người đứng trước mắt cô không phải là mẹ cô. Mặc dù nhìn ngược nhưng sau khi nhìn thấy Lý Chiến, cô phản ứng lại rất nhanh, vội vàng quay người, lấy váy che đùi lại hoảng loạn nói: “Anh, sao anh lại lên đây?”
Lý Chiến dựa vào cửa không động đậy, mỉm cười nói: “Bây giờ em mới che, không cảm thấy muộn sao? Anh đã nhìn cả nửa ngày rồi...”
Anh còn chưa nói xong, Trần Thi Hàm đã vứt cái gối đầu qua: “Cút!”
Ánh mắt của Lý Chiến đổ dồn lên người cô rồi rơi xuống trên cổ Trần Thi Hàm. Cô chỉnh lại váy ngủ buộc thắt lưng lại: “Nhìn em như vậy là có ý đồ đen tối gì sao?”
Cô xuống giường tới trước mặt Lý Chiến, tâm trạng hình như rất tốt, mỉm cười nói: “Anh không có cơ hội rồi, em đã có nơi có chốn rồi.”
- -----------------