Lâm Tân Ngôn đặt hộp cơm lên trên tủ ở đầu giường, vừa mang cơm ra vừa nói, “Người con giả cho cũng không phải người ngoài, không phải là con trai bạn mẹ sao”.
Trang Tử Khâm, “Bà ấy mất từ lâu rồi, mẹ không hiểu rõ con trai bà ấy một chút nào, cho dù không giữ lời hứa, mẹ cũng muốn con gả cho người mà con thích, mà không phải là dùng hôn nhân để làm điều kiện đối chọi như vậy, mẹ thà cả đời sống ở đây”.
Người mình thích?
Cho dù về sau có gặp phải, thì cô cũng không có tư cách.
Cô cúi thấp đầu, gả cho người nào đều không quan trọng, quan trọng là đoạt lấy tất cả bị người khác cướp mất.
Trang Tử Khâm không thể nào thuyết phục Lâm Tân Ngôn thay đổi tâm ý, ngày hôm sau bọn họ liền trở về nước .
Lâm Quốc An chê bai mẹ con bọn họ, không để bọn họ bước vào cửa nhà họ Lâm, mà để bọn họ thuê nhà ở bên ngoài, đợi đến hôm kết hôn, Lâm Tân Ngôn trở về là được.
Vừa hay Lâm Tân Ngôn cũng không muốn trở về, trở về, mẹ cô liền phải đối mặt với người thứ ba phá hoại hôn nhân của bà, so với việc không dễ chịu đó không bằng ở lại đây.
Yên tĩnh.
Trang Tử Khâm vẫn lo lắng, “Ngôn Ngôn, nếu đây là một mối hôn nhân tốt, thì nó sẽ không rơi vào trên đầu con, cho dù mẹ và phu nhân Tông từng có tình bạn”.
Lâm Tân Ngôn không muốn thảo luận những việc này với mẹ mình, thế là cô liền lảng sang chủ đề khác, “Mẹ, nhanh nhanh ăn chút đồ ăn đi”.
Trang Tử Khâm thở dài, rất rõ ràng là Lâm Tân Ngôn không đồng ý nói chuyện này, cô đã chịu khổ cùng bà, bây giờ cũng phải hy sinh bản thân mình.
Trong tay Lâm Tân Ngôn cầm đũa, nhưng lại không có chút khẩu vị nào, chỉ cảm thấy buồn nón.
Trang Tử Khâm, “Con không thoải mái sao?”.
Trang Tử Khâm quan tâm hỏi.
Lâm Tân Ngôn không muốn làm bà lo lắng, nói dối bà là ngồi máy bay làm cho không có khẩu Vị.
Đóng cửa phòng lại, cô dựa trên cánh cửa,tuy cô chưa từng mang thai, nhưng cô đã từng nhìn thấy dáng vẻ khi Trang Tử Khâm mang thai, bà buồn nôn, không ăn được cơm.
Mà tình trạng của cô lúc này, lại chính là như vậy.
Từ hôm đó đến nay đã hơn một tháng rồi ,chu kì kinh nguyệt của cô bị chậm 10 ngày rồi.
Cô không dám nghĩ tiếp, đêm đó đã rất nhục nhã và bị ép buộc, không phải vì mẹ và em trai, cô sẽ không bán rẻ bản thân.
Cô run lẩy bẩy.
“Cô có thai rồi,6 tuần “
Ra khỏi bệnh viện, trong đầu Lâm Tân Ngôn vẫn là câu nói cô có thai rồi của bác sĩ.
Sau khi Lâm Tân Ngôn giấu Trang Tử Khâm đến bệnh viện kiểm tra, kết quả chính là như vậy, tâm trạng cô rất rối loạn, không biết phải làm thế nào, sinh ra hay là phá bỏ thai?.
Tay của cô bất giác che lên bụng, tuy là ngoài ý muốn, thậm chí là bị sỉ nhục, nhưng rốt cuộc cô vẫn có một chút không nỡ.
Cái cảm giác vui sướng và mong đợi khi lần đầu tiên làm mẹ.
Cô ngẩn ngơ trong lòng.
Trở về chỗ ở, Lâm Tân Ngôn cất giấu phiếu siêu âm đi, rồi mới đẩy cửa ra.
Tuy nhiên, Lâm Quốc An cũng có mặt, sắc mặt cô liền sa sầm lại.
Lâm Tân Ngôn, “Ông đến làm gì?”.
Sắc mặt Lâm Quốc An cũng không phải là rất tốt, hình như là vì đến mà không gặp được cô, làm ông ta đợi lâu, lạnh lùng nói, “Đi thay một bộ quần áo.
Lâm Tân Ngôn chau mày, “Tại sao?”.
Lâm Quốc An, “Nếu đã gả vào nhà họ Tông, mày và cậu cả nhà họ Tông vẫn phải gặp mặt”.
Lâm Quốc An đánh giá cô từ trên xuống dưới một cái, “Mày muốn quê mùa như vậy đi gặp cậu †a sao? Muốn mất mặt ta sao?”.
Cảm giác đau là gì?
Cô cho rằng bán rẻ bản thân, em trai chết, đã làm cho cô đau đến tê tái.
Nhưng nghe được lời nói vô tình này của Lâm Quốc An, trong lòng cô vẫn là sẽ đau, nhưng không tê tái.
Ông đem cô và mẹ đưa đến một đất nước phương Tây khá là nghèo, thì chưa từng quan tâm cô.
Cô lấy đâu ra tiền?
Nếu cô có tiền, sao em trai có thể vì trì hoãn điều trị mà chết?.
Hai tay buông thõng ở hai bên người nắm chặt thành nắm đấm.
Lâm Quốc An dường như cũng nghĩ đến điều này, vẻ mặt hơi ngượng ngùng, “Đi thôi, chắc người nhà họ Tông đến rồi, không nên để bọn họ đợi”.
Trang Tử Khâm, “Ngôn Ngôn”. Trang Tử Khâm lo lắng,vẫn muốn khuyên bảo Lâm Tân Ngôn, bà đã mất đi cậu con trai, bây bà muốn chăm sóc tốt cho đứa con gái này, tiền bạc đối với bà đã không còn quan trọng rồi.
Không muốn con gái lại bước vào nhà họ Lâm hoặc nhà nhọ Tông.
Nhà quyền thế phức tạp, hơn nữa còn không biết cậu cả nhà họ Tông là người đàn ông như thế nào.
Bà lo lắng.
Lâm Tân Ngôn, “Mẹ”. Lâm Tân Ngôn nhìn bà với một ánh mắt an ủi, để cho bà yên tâm.
Lâm Quốc An, “Mau mau đi thôi”. Lâm Quốc An mất bình tĩnh thúc giục, sợ Lâm Tân Ngôn đổi ý, còn đẩy cô một cái.
Lâm Quốc An không thể nào thích cô được, Lâm Tân Ngôn cũng không có chút tình cảm nào đối với người cha này.
8 năm, tất cả tình thân máu mủ đều bị hao mòn hết rồi.
Lâm Tân Ngôn ăn mặc thực sự quá quê mùa, người gặp lại là nhà họ Tông, Lâm Quốc An đưa cô đến một cửa hàng thời trang nữ cao cấp, mua cô một bộ quần áo tử tế.
Vào cửa hàng, không có nhân viên phục vụ qua tiếp đón, Lâm Quốc An đẩy Lâm Tân Ngôn về phía trước, “Lấy bộ mà nó có thể mặc được ”.
Nhân viên phục đánh giá cô từ trên xuống dưới một lượt, đại khái biết được cô mặc size gì, “Đi theo tôi”.
Nhân viên phục vụ lấy một chiếc váy dài màu lam nhạt, đưa cho cô, “Cô đi phòng thử đồ thử xem..
Lâm Tân Ngôn nhận lấy, đi về hướng phòng thử đồ.
Bạch Trúc Vi, “Hạo,anh bắt buộc phải lấy phụ nữ nhà họ Lâm sao?”. Giọng nói của phụ nữ văng vẳng để lộ chút tủi thân.
Lâm Tân Ngôn đột nhiên nghe thấy giọng nói, ánh mắt cô nhìn vào phòng bên cạnh, xuyên qua khe cửa, Lâm Tân Ngôn nhìn thấy một người phụ nữ ôm lấy cổ của một người đàn ông nũng nịu, “Anh đừng cưới người phụ nữ khác được không?”.
Tông Cảnh Hạo nhìn người phụ nữ, hình như có chút không biết làm thế nào, đây là chuyện hôn nhân mà mẹ đã định đoạt cho anh, anh không thể nuốt lời hứa.
Nhưng nghĩ đến đêm đó, anh lại không nhãn tâm để cô thất vọng, “Đêm đó, có phải là rất đau hay không?”.
Hơn một tháng trước, anh ra nước ngoài đến một quốc gia lạc hậu, để khảo sát một hạng mục, kết quả là bị rắn độc cắn, độc của con rắn đó rất độc, nếu không phát tiết trên người phụ nữ, sẽ bị khô nóng mà chết.
Là do Bạch Trúc Vi, đã làm thuốc giải của anh.
Đều nói lần đầu tiên của phụ nữ rất đau,anh lại chưa từng thương tiếc,nhưng nghĩ mới biết cô phải rất đau.
Nhưng cô lại ngấm ngầm chịu đựng,chưa từng phát ra một chút âm thanh, chỉ là cơ thể run rẩy trong lòng anh.
Bạch Trúc Vi thích anh, anh luôn biết, nhưng chưa từng cho cô ta cơ hội.
Thứ nhất là do anh không yêu cô ta, thứ hai là do mẹ đã định đoạt cho anh một mối hôn ước.
Nhưng cô ta luôn yên lặng ở bên cạnh anh,sau lần đó, anh cảm thấy anh nên cho người phụ nữ này một danh phận.
Đến bây giờ anh vẫn nhớ cảnh tượng làm tình ngày hôm đó, mãnh liệt đẹp đẽ biết bao.
Bạch Trúc Vi dựa trong ngực anh, con mắt hơi hơi cụp xuống, e thẹn ừm một tiếng.
Lâm Tân Ngôn, “Ừm”. Lâm Tân Ngôn cầm quần áo đi về phía phòng ở bên tay phải.
Khi thay quần áo ở trong phòng thử đồ, Lâm Tân Ngôn vẫn còn nghĩ đến đôi nam nữ vừa rồi, trong lời đối thoại của bọi họ, hình như có nhà họ Lâm.
Lễ nào người đàn ông kia.