Anh đưa tay vén một lọn tóc đang xoà xuốn của Lâm Tân Ngôn ra sau tai cô rồi nhỏ giọng nói: “Sau này đều đối xử với anh như vậy được không?”
Lâm Tân Ngôn đưa tay ra ôm eo anh, áp mặt vào ngực anh rồi nói: “Sau này em sẽ đối xử với anh tốt hơn.”
Vì cô muốn cho anh một gia đình ấm áp.
Có thể gia đình này sẽ có một vài thiếu sót nhưng ít nhất họ và các con có thể chung sống với nhau.
Cô rụt tay lại rất nhanh, thúc giục anh: “Anh xuống đi, mọi người đều đang đợi anh dưới nhà đó.”
Sau này họ có rất nhiều thời gian ở bên nhau, nhưng chuyện của Tần Nhã không thể trì hoãn thêm được nữa.
Tông Cảnh Hạo hôn lên trán cô, an ủi: “Đừng lo lắng.”
Lâm Tân Ngôn “vâng” một tiếng rồi hai người nhau ra khỏi phòng thay đồ. Tông Cảnh Hạo xuống lầu, Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm vẫn đang ở dưới, anh nhìn Tô Trạm rồi nói: “Cậu về trước đi.”
Cả đêm không nghỉ ngơi nên đúng là Tô Trạm cũng đã buồn ngủ, anh ấy đứng dậy rồi nói: “Vậy tôi về nghỉ ngơi một chút nhé, xem xem bà nội thế nào.”
Tông Cảnh Hạo “ừm” một tiếng, Tô Trạm về, Thẩm Bồi Xuyên mới dám hỏi: “Tô Trạm không biết?”
May mà vừa nãy anh không nói gì, nhìn dáng vẻ Tô Trạm rất thoải mái, không giống như đã biết, cho nên anh cũng không hấp tấp nói đến chuyện của Tần Nhã.
“Không, cậu ấy biết cũng không giúp được gì cho chúng ta.” Tô Trạm dễ bốc đồng, không những không cứu được Tần Nhã mà ngược lại sẽ gây ra phiền phức.
“Cố Bắc cũng thật là, bắt một người phụ nữ thì được coi là gì, có bản lĩnh thì nhằm vào chúng ta này?!” Thẩm Bồi Xuyên lạnh mặt.
“Đi thôi.” Tông Cảnh Hạo ra ngoài trước, Thẩm Bồi Xuyên theo sau anh cũng không hỏi nhiều, anh ấy biết chuyện của Tần Nhã chắc chắn có liên quan đến Cố Bắc.
Họ không dẫn tài xế theo mà Tông Cảnh Hạo tự lái xe, giờ này cũng không phải giờ cao điểm nên không tắc lắm, chẳng mấy chốc đã đến đường trung tâm. Tối đến vốn là hộp đêm sẽ toát ra vẻ cám dỗ khiến người ta cảm thấy náo nhiệt, nhưng bây giờ cũng có vẻ yên tĩnh.
Xe dừng lại, hai người lần lượt xuống xe, lần này không gặp cảnh nóng như lần trước, có vẻ là đã chơi cả đêm nên ai cũng đều mệt.
Nơi này vốn có quản lý trông coi nhưng bây giờ quản lý đã đi vào nên lão Tứ trở thành người chỉ huy thứ hai ở đây.
Ngoại trừ Cố Bắc thì ông ấy cũng là người có tiếng nói cuối cùng, thấy có người đến, anh ta nở nụ cười tươi tiếp đón: “Mọi người đến để gặp tổng giám đốc Cố của chúng tôi phải không?”
“Anh ta đang ở đâu?” Thẩm Bồi Xuyên mặt không biểu cảm, không coi vẻ ngả ngớn của lão Tứ vào mắt.
“Tổng giám đốc Cố của chúng tôi rất bận, nhưng cũng đã dặn dò tôi nói rằng nếu tổng giám đốc Hạo đến thì để tôi thu xếp, anh ấy sẽ đến nhanh thôi.” Lão Tứ ra vẻ mời, nhưng hành động lại khá thiếu tôn trọng, ngược lại còn có vẻ cố tình mỉa mai.
Nếu bây giờ có Tô Trạm ở đây thì chắc chắn anh ấy sẽ mỉa mai lại, anh ta là cái gì? Chỉ là con con chó bên cạnh Cố Bắc thôi, không có Cố Bắc thì anh ta có là gì?
Nhưng Tông Cảnh Hạo và Thẩm Bồi Xuyên không phải kiểu người thiếu kiên nhẫn, chấp nhặt với tiểu nhân.
Tông Cảnh Hạo khẽ gật đầu, thản nhiên nói: “Nếu tổng giám đốc Cố đã sắp xếp thì đương nhiên chúng tôi là khách sẽ theo chủ rồi.”
Lão Tứ có cảm giác như đấm vào bông, không làm được cho người khác khó chịu mà ngược lại còn khiến mình khó chịu.
Anh ta bình tĩnh lại, nói một tiếng “đi thôi” rồi tự mình đi qua hành lang.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn bóng lưng giận dữ thở phì phò của lão Tứ thì lại gần Tông Cảnh Hạo rồi nói nhỏ: “Người này có vẻ không thận trọng bằng quản lý.”
Tông Cảnh Hạo khẽ cong khoé môi, không trả lời mà bước đi.
Vẫn là phòng bao lần trước, lão Tứ mở cửa rồi đứng ở bên cạnh: “Xin chờ ở đây, chức là tổng giám đốc Cố của chúng tôi sẽ tới nhanh thôi.”
Tông Cảnh Hạo và Thẩm Bồi Xuyên không thèm nhìn anh ta, bước thẳng vào phòng, lão Tứ đóng cửa lại rồi bỏ đi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thẩm Bồi Xuyên nâng tay nhìn thời gian, hai tiếng nhanh chóng trôi qua, anh khoanh hai tay trước ngực, tiếp tục ngồi đợi.
Khoảng một giờ sau, cuối cùng cảnh cửa phòng bao cũng có động tĩnh.
- -----------------