Muốn biết lúc đầu Trình Dục Tú và Tông Khải Phong yêu nhau, Văn Nhàn vừa mới sinh đẻ Tông Cảnh Hạo.
Sau đó không phải ông đem người phụ nữ Trình Dục Tú đó giấu đi, thì Văn Nhàn mới có thể yên ổn sống cùng Tông Khải Phong vài năm.
Về sau bị Văn Nhàn phát hiện ông giấu người, bắt ông phải thả người, cũng vì Văn Nhàn quá lương thiện nên ông khôn có cách nào cự tuyệt em gái nên mới thả Trình Dục Tú ra.
Vì vậy sau khi Văn Nhàn qua đời, lúc Trình Dục Tú và Tông Khải Phong kết hôn, ông mới đề nghị những yêu cầu kia, chỉ là không ngờ được rằng Trình Dục Tú sẽ đồng ý.
Đến tận bây giờ ông vẫn như trước đây cảm thấy Trình Dục Tú chính là khắc tinh của Văn Nhàn, nếu không thì tại sao khi bà được thả ra không lâu Văn Nhàn liền...
Nghĩ đến em gái, ông luôn cảm thấy đau đớn.
Ông hừ lạnh một tiếng: "Đều sống ở thành phố B, thỉnh thoảng gặp nhau cũng là chuyện bình thường."
Lý Tịnh đỡ ông ngồi vào ghế sofa: "Cô ta không phải đi một mình, mà còn dẫn theo hai đứa bé, hơn nữa..."
Lý Tịnh lại sợ mình nghĩ nhiều.
"Còn có ai?" Văn Khuynh không kiên nhẫn nhìn bà, sao lại học cái thói nói chuyện mà nói có một nửa?
"Lâm Tân Ngôn." Lý Tịnh nói.
"Ai?"
"Vợ của Cảnh Hạo."
"Con bé ở cùng với Trình Dục Tú?" Văn Khuynh híp mắt hỏi.
Lý Tịnh khẳng định gật đầu: "Hơn nữa quan hệ rất tốt, tôi nghe được hai người họ nói chuyện."
Người Văn Khuynh hơi dựa vào ghế sofa: "Bọn họ đã nói cái gì?"
Lý Tịnh bỗng nhiên vô cùng nghiêm túc nhìn Văn Khuynh: "Lúc đầu Trình Dục Tú đáp ứng điều kiện của anh mới có thể gả cho Tông Khải Phong, anh có từng nghĩ lúc đó cô ta đồng ý quá mức nhanh chóng như vậy không? Hơn nữa, chỉ vì một người đàn ông mà từ bỏ kế thừa của dòng họ, từ bỏ tư cách làm một người vợ."
"Cái này có cái gì làm lạ đâu, cô ta sớm đã có quan hệ với Tông Khải Phong, nếu như tôi không sớm phát hiện thì Văn Nhàn sớm bị thiệt rồi nhớ, chỉ là Văn Nhàn quá lương thiện, sau đó vì cô ta mà ép anh phải thả người."
Lý Tịnh lắc đầu: "Ông đúng là không hiểu phụ nữ."
Có lẽ Trình Dục Tú có thể vì một người đàn ông mà từ bỏ tư cách làm vợ, cả đời không sinh con, nhưng lấy sự kế thừa của dòng họ mình để đổi, cái này có chút gì đó không hợp lý.
“Bà rốt cuộc nghe được cái gì rồi?" Văn Khuynh hỏi.
"Để một người phụ nữ trở nên vĩ đại, không phải tình yêu, không phải vì tiền, mà là tình thương của người mẹ."
Người phụ nữ một khi đã làm mẹ, cô ấy có thể hy sinh rất nhiều thứ.
Tục ngữ có câu làm mẹ rất mạnh mẽ.
Văn Khuynh cau mày: "Rốt cuộc bà muốn nói cái gì?" Rất nhanh ông hiểu ra điều gì đó: "Chẳng lẽ ý của em Tông Cảnh Hạo là do Trình Dục Tú sinh? Lý Tịnh ơi, từ lúc nào mà bà lại có suy nghĩ hoang đường như thế chứ?"
Văn Khuynh rất không vui, trong đầu ông nghĩ, Tông Cảnh Hạo tài giỏi như vậy, nó chính là con trai của Văn Nhàn và Tông Khải Phong.
Bỗng nhiên vợ có suy nghĩ như vậy, khiến ông cảm thấy rất bất mãn.
"Hôm nay tôi nghe thấy Lý Tịnh nhắc tới Tông Cảnh Hạo, trong câu đều có nói là con trai của cô ta, hơn nữa còn xưng là 'Cảnh Hạo', ông nghĩ mà xem, ngày xưa Văn Nhàn với Tông Cảnh Hạo lấy nhau làm gì vì yêu đương đâu, mặc dù Tông Khải Phong lúc đó không thích phụ nữ, nhưng Văn Nhàn thì có, có phải là..."
"Sẽ không." Văn Khuynh rõ ràng là không muốn tin.
Tông Cảnh Hạo sao có thể do Trình Dục Tú sinh ra cơ chứ?
Quả thật, không nên quả hoang đường!
"Cậu ấy phát hiện ra hương vân sa của nhà họ Trình xuất hiện ở trong thành phố, Cảnh Hạo nói cậu ấy sẽ giải quyết, thể đến bây giờ thằng bé cho đáp án hay chưa?" Lý Tịnh hỏi.
"Nó rất bận."
"Vợ của thằng bé rất thân thiết với Trình Dục Tú, ông giải thích như thế nào đây? Ngay cả hai đứa nhỏ cũng rất thân thiết với Trình Dục Tú, với sự thông minh của Tông Cảnh Hạo, chẳng lẽ sẽ không biết à."
Lý Tịnh thành công ở trong lòng Văn Khuynh gieo một hạt giống nghi ngờ, một mặt cảm thấy vô lý, một lại lại có chút hoài nghi.
Văn Nhàn lúc đó có bạn trai, lúc ấy, là vì lợi ích của hai nhà nên mới kết hôn với Tông Khải Phong.
Hai tay ông bỗng siết chặt: "Bà nói chuyện này nên giải quyết như thế nào?"
Lý Tịnh suy nghĩ một lát: “Tôi dĩ nhiên hi vọng đó không phải sự thật, dù sao thì Tông Cảnh Hạo tài giỏi như vậy, tôi cũng hi vọng thằng bé là con của Văn Nhàn, chỉ là...Chi bằng, ông gọi nó đến nhà một chuyến."
Văn Khuynh nhìn vợ: "Bà là muốn..."
"Trên đời này chỉ có cách kiểm tra DNA mới biết được thằng bé có phải là con của Văn Nhàn hay không." Lý Tịnh nói tiếp lời.
Văn Khuynh cũng muốn tìm chút điểm dựa, giám định xem Tông Cảnh Hạo có phải con của Văn Nhàn hay không, ông cũng sẽ yên tâm hơn.
Cánh tay của ông bị thương, không tiện gọi điện thoại, ông bảo Lý Tịnh gọi: "Cứ nói tôi gọi nó có việc."
Lý Tịnh cũng không cầm điện thoại lên mà ngồi bên cạnh ông, thần thái so với vừa nãy càng nghiêm túc hơn.
Bà nắm chặt tay của chồng: "Tai nạn xe lần này của ông có khả năng không phải chuyện ngoài ý muốn..."
Văn Khuynh cau mày: “Bà nghĩ nhiều rồi, còn có ai có thể hãm hại tôi."
Tất cả đều được thay bằng hình ảnh này.
Lâm Tân Ngôn trợn to hai mắt: "Đây không phải là..."
- -----------------