Mục lục
Đoạt Yêu Lâm Thiếu: Hãy Buông Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tần Nhã dụi mắt, híp mắt lại nhìn giờ, ba giờ sáng.



“Chị Lâm…”



“Ừ, đã đánh thức em dậy à?” Lâm Tân Ngôn dịu dàng nói.



Tần Nhã dạ một tiếng: “Chị gọi điện cho em vào lúc muộn như thế này, là do có chuyện gì sao?”



Lâm Tân Ngôn suy xét kỹ, làm chuẩn bị một chút rồi mới mở miệng nói: “Buổi tối Tô Trạm ăn cơm ở chỗ của chị, Thẩm Bồi Xuyên và Tang Du đã lĩnh chứng, mọi người đều rất vui nên có uống chút rượu, ai ngờ cậu ấy lại không có tìm người lái xe…”



“Có phải là đã xảy ra tai nạn xe cộ rồi không ạ?” Trong nháy mắt Tần Nhã hoàn toàn tỉnh ngủ. “Anh ấy bây giờ sao rồi ạ?”



“Chị cũng không được rõ lắm, hình như là rất nghiêm trọng, Cảnh Hạo và Thẩm Bồi Xuyên đã qua đó rồi, cơ thể chị không tiện nên không có đi cùng, em trở lại đi xem một chút nhé, bên cạnh cậu ấy không có người thân nào cả, chỉ còn có một người bà nội, nhưng mà bà cụ tuổi tác đã cao rồi.”



“Vâng.” Tần Nhã gần như là không có chút chần chừ, do dự nào.



“Vậy thì em cũng đừng sốt ruột, vội vàng, gấp gáp quá, ở bên này đã còn có bọn chị trông nữa.” Lâm Tân Ngôn dặn dò cô ấy, sợ cô ấy đi gấp quá sẽ lại xảy ra chuyện.



Tần Nhã nói rằng cô ấy hiểu rồi.



Nhận cuộc điện thoại của Lâm Tân Ngôn xong, cô ấy không thể nào ngủ được nữa. Trong lòng cứ bồn chồn, thấp thỏm, lo lắng không yên, rất sợ Tô Trạm sẽ xảy ra chuyện không tốt.



Lúc sau, Trang Tử Khâm đi đến, Lâm Tân Ngôn bảo bà đi ngủ, nhưng bà nói: “Đã tỉnh rồi thì không thể ngủ được nữa, mẹ ở đây cùng với con.”



Trang Tử Khâm là cố ý nói với cô như vậy, để tránh cho cô phải suy nghĩ nhiều, sợ cô lại cứ nghĩ ngợi lung tung, lo lắng vớ vẩn.



“Đứa bé Ngôn Hi đó bây giờ đã hiểu chuyện hơn rất nhiều rồi, cũng thích học hành, thành tích học tập bây giờ đã có tiến bộ hơn rồi.”



Lâm Tân Ngôn nói: “Con bé đã lớn rồi.”



“Đúng vậy, nhớ lại lúc hai đứa bé mới vừa được sinh ra, nhỏ bé biết bao nhiêu, vậy mà chỉ mới chớp mắt có một cái liền đã lớn như vậy rồi, con cũng đã có thêm đứa bé thứ ba rồi.” Trang Tử Khâm cảm khái thời gian trôi qua thật nhanh.



Lâm Tân Ngôn mỉm cười, năm tháng như thoi đưa, chớp mắt đã nhiều năm trôi qua. Lúc trước, cô chưa từng nghĩ rằng bản thân mình sẽ có được ngày hôm nay.



Có con trai và con gái ở bên cạnh, có người chồng rất đẹp trai, lại còn có tiền.



Cứ nói, cứ nói thời gian liền đã muộn, Trang Tử Khâm đã nằm ngủ thiếp đi ở bên mép giường. Lâm Tân Ngôn lấy một tấm thảm mỏng đắp lên trên người bà, trong phòng vẫn luôn mở điều hòa, cô sợ bà sẽ lạnh.



Tần Nhã đã đặt chuyến bay sớm nhất, Thiệu Vân đưa cô đi: “Có chuyện gì mà phải đi gấp như vậy, mới sáng sớm, bữa sáng còn chưa ăn mà đã vội vã đi rồi.”



Tần Nhã không có mang theo cái gì cả, chỉ xách một chiếc túi: “Tô Trạm xảy ra tai nạn xe cộ.”







Thiệu Vân ồ một tiếng: “Thì ra là như vậy, sẽ không phải là muốn lừa gạt lòng cảm thông của cháu, muốn khiến cho cháu mềm lòng chứ?”



Tần Nhã lắc đầu: “Không phải là vậy đâu, chị Lâm đã gọi điện thoại cho cháu, còn là vào lúc nửa đêm, cháu cảm nhận được chị ấy cũng đang rất lo lắng, không giống như là đang lừa cháu.”



Thiệu Vân khoát tay nói: “Chú chỉ là thuận miệng nói một câu vậy thôi, cháu còn tưởng là thật, trở về chăm sóc cậu ta cho thật tốt, bên này đã có chú rồi, cháu không cần phải lo lắng cho ở đây đâu.”



Trình Dục Ôn đã đến thành phố C, phụ trách quản lý xưởng dệt vải, cửa hàng quần áo bây giờ đã tiến vào giai đoạn ổn định rồi, nhà thiết kế và thầy dạy đều đã có, dù là có thiếu một người thì trong chốc lát cũng sẽ không có tạo ra ảnh hưởng gì.



Tần Nhã nói: “Cảm ơn chú hai.”



Trong khoảng thời gian này, ở chung với Thiệu Vân, cô cảm thấy rất vui vẻ, sống cùng với Thiệu Vân rất là thoải mái.



Thiệu Vân khoát tay: “Sắp đến giờ lên máy bay rồi, cháu nhanh đi đi.”



Tần Nhã vẫy tay tạm biệt ông.



Gần đến buổi trưa, Tần Nhã đã đến thành phố B.



Cô vội vàng chạy đến bệnh viện, Tô Trạm đã được đưa vào phòng bệnh rồi, trên đầu đang quấn băng gạc, sắc mặt tái nhợt, vẫn còn đang trong tình trạng hôn mê.



Tần Nhã đứng ở trước giường bệnh, lúc đầu cô còn nghĩ rằng có thể nào là anh đang cố ý hay không, dù sao thì thật sự là chuyện gì anh cũng có thể làm ra được.



Bây giờ xem ra thật sự không phải là như vậy.



“Bác sĩ nói thế nào?” Tần Nhã hỏi.



Thẩm Bồi Xuyên nói: “Chưa xác định, bác sĩ nói còn cần phải xem tình hình sau khi cậu ấy tỉnh lại.”



Tần Nhã gật đầu.



“Vậy cô trông cậu ấy nhé, tôi đi ra ngoài.” Thẩm Bồi Xuyên nói.



“Anh Thẩm, cả đêm anh đã không ngủ rồi, anh trở về nghỉ ngơi một chút đi, tôi sẽ ở đây trông anh ấy.” Tần Nhã nói.



Thẩm Bồi Xuyên đáp: “Vậy được, buổi tối tôi sẽ đến trông thay cho cô.”



Tần Nhã trả lời: “Vâng, những việc còn lại, có khả năng còn cần phải làm phiền anh.”



Vụ tai nạn xe cô này, Tô Trạm Phải chịu toàn bộ trách nhiệm, hơn nữa phía bên bảo hiểm có điều khoản miễn trừ khoản bồi thường đối với bên mình, bây giờ cần phải bàn bạc với đối phương.



Thẩm Bồi Xuyên nói: “Những việc này cô không cần lo đâu, tôi sẽ xem xét rồi xử lý, văn phòng công ty của cậu ấy phần nhiều là luật sư, đối phương cũng không dám bắt chẹt, gây khó khăn.”



Tần Nhã gật đầu.







Thẩm Bồi Xuyên đi ra ngoài thì đóng cửa lại luôn.



Tần Nhã ngồi trên chiếc ghế ở bên cạnh giường, mới có một thời gian ngắn không gặp mà Tô Trạm đã gầy đi không ít.



Những ngày qua hai người bọn họ đều không chủ động liên lạc với nhau.



Cô biết, Tô Trạm còn chưa thuyết phục được bà cụ.



Bản thân anh ấy không quan tâm, nhưng bà cụ lại rất để ý.



Anh ấy bị kẹp ở giữa, nhất định là không hề dễ chịu một chút nào.



Tần Nhã khẽ thở dài, đứng dậy đi rót một cốc nước, để xoa ướt môi cho Tô Trạm, bởi vì thời gian dài môi sẽ bị khô, hơn nữa còn sẽ bị nứt nẻ. Cô khẽ vén tóc anh lên, vết máu vẫn còn chưa được lau sạch.



Cô đưa tay cầm lấy tay anh, nhỏ giọng, khẽ nói: “Tô Trạm, anh mau tỉnh lại đi.”



Vì bà cụ, vì tôi, anh không thể có chuyện gì được.



Người nằm ở trên giường vẫn không có động tĩnh gì, cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.



Thẩm Bồi Xuyên cả đêm không ngủ, dưới mí mắt có quầng thâm, vẻ mặt có chút mệt nhọc, uể oải.



Anh về đến nơi ở, mở cửa, đã quen trong nhà không có người.



Tang Du bước đến gần anh, đưa tay vuốt phẳng cổ áo cho anh: “Anh mặc bộ này rất đẹp.”






Lúc anh bước vào phòng làm việc của Cục trưởng Tống, thì nhìn thấy trên bàn làm việc của Cục trưởng Tống đã được thu dọn sạch sẽ.



Thẩm Bồi Xuyên liền hỏi: “Cục trưởng Tống, đây là…”



- -----------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK