Thấy biểu cảm của Tô Trạm, Tang Du liền đoán ra đại khái anh đang nghĩ cái gì, cô ấy giải thích: “Do tôi liên luỵ đội trưởng Thẩm, chuyện này ảnh hưởng lớn đến anh ấy à?”
“Chắc chắn rồi, thân phận của cậu ấy rất đặc biệt.” Tô Trạm rất thông minh trong chuyện của người khác, anh rất nhanh có thể tìm ra được cách giải quyết, anh phải nói ra tình trạng của Thẩm Bồi Xuyên rất thảm, như vậy mới khiến Tang Du cảm thấy xấu hổ, như vậy mới có thể thúc đẩy tình cảm phát triển.
Anh nghĩ thầm trong lòng, anh có thể là người đàn ông tốt nhất trên đời, có thể trở thành anh em tốt, đó có thể là một sự may mắn trong cuộc đời của anh, có ai được như anh, vì chuyện hôn nhân đại sự của anh em mà hao tổn công sức như vậy?
“Haizz, hiện giờ chắc Thẩm Bồi Xuyên đang hắt xì hơi, nếu chuyện trở nên nghiêm trọng, có lẽ sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của cậu ấy.” Tô Trạm thở dài, cố ý tăng thêm độ nghiêm trọng.
Tang Du mím chặt môi sầu não, cảm thấy lỗi lầm của bản thân đã làm hại người ta.
“Tôi có thể gặp được anh ấy không?” Dù gì tuổi cũng còn nhỏ, sao có cửa làm đối thủ của Tô Trạm được, vài ba câu nói đã lừa được cô ấy, khiến cô ấy sợ hãi.
Tô Trạm nói: “Tôi dẫn cô đến một chỗ, hiện giờ liên lạc với cậu, tôi cũng không biết cậu ấy có thời gian gặp chúng ta không.”
Ra khỏi công viên, Tô Trạm đứng bên đường bắt taxi, anh nhìn Tang Du: “Nếu cần cô giúp đỡ, mong cô có thể phối hợp cùng.”
“Tôi sẽ giúp, tôi nhất định sẽ phối hợp, chỉ cần giải quyết được phiền phức của anh ấy là được.” Tang Du lập tức đáp, giống như đang thể hiện quyết tâm của mình với Tô Trạm, sợ thái độ của mình không đủ rõ ràng, khién anh nghi ngờ.
“Không phải căng thẳng, chúng ta sẽ cùng giúp cậu ấy.” Tô Trạm cười, cảm thấy bản thân mình có lẽ đã cho cô ấy áp lực lớn quá, sắc mặt cô đã trắng bạch ra rồi.
Lúc này một chiếc taxi đi qua, Tô Trạm giơ tay đón taxi, chiếc xe mau chóng dừng lại, Tô Trạm mở cửa ghế sau, để Tang Du ngồi vào trước, đợi Tang Du ngồi vào xe xong anh mới đóng cửa xe lại, sau đó nhìn cô: “Đến tập đoàn Vạn Việt.”
“Vâng.” Tài xế taxi nhanh chóng khởi động xe chạy đi.
Trên đường đến tập đoàn Vạn Việt, Tô Trạm giới thiệu qua về mình cho Tang Du: “Tôi và Thẩm Bồi Xuyên là anh em tốt, cô biết đúng không.”
Tang Du gật đầu, hai tay nắm chặt lại, trong lòng luôn cảm thấy bất an, cô đang lo lắng cho Thẩm Bồi Xuyên.
“Tôi giới thiệu qua cho cô về tôi nhé, tôi tên Tô Trạm. Cô có thể gọi tôi giống như Thẩm Bồi Xuyên gọi, Tô Trạm. Tôi là luật sư, đã có văn phòng luật của riêng mình, nhưng rất lâu rồi tôi chưa nhận phiên toà nào.”
Tang Du mím chặt môi, không nói gì cả. Nhưng lời của Tô Trạm cô đều nghe rõ ràng, ngày hôm đó ở cửa hàng ăn sáng cô biết ba người họ không phải người bình thường.
“Cô thì sao, không giới thiệu chút gì về mình à?” Tô Trạm cười hỏi.
Tang Du càng cúi đầu thấp hơn, cô cảm thấy cô và bọn họ không phải người cùng một thế giới nên cô thoái lui theo bản năng, cô nói lí nhí: “Tôi không có người thân, ba tôi mất rồi, mẹ tôi thì đang trong tù.”
Tô Trạm không hỏi rõ về chuyện giữa cô và Thẩm Bồi Xuyên, nhưng anh không hề đặt nặng chuyện gia cảnh, ai chẳng muốn ba mẹ khoẻ mạnh, ai chẳng muốn lớn lên trong một gia đình hạnh phúc cơ chứ?
Nhưng bản thân cũng không thể chọn lựa việc sinh ra ở gia đình nào, cũng như anh, trong mắt người ngoài, anh là một người thành công, cũng tính là một trong những người trẻ tuổi có sự nghiệp của riêng mình, ngoại hình cũng ổn, cần là có thể tìm thấy được một cô gái tình nguyện cưới anh, sống với anh cả đời.
Nhưng anh cũng không muốn kể khổ với người khác.
Anh vỗ vai Tang Du, an ủi cô: “Không cần nghĩ nhiều, mọi người thực ra đều uống nhau, bóng loáng chỉ là vẻ bề ngoài, ai cũng có nỗi khổ riêng của mình.”
Nếu không phải vì chuyện của Tần Nhã, có lẽ Tô Trạm cũng sống rất thoải mái, nói chuyện làm việc rất biết trước sau, anh trong mắt người khác cũng là một người khá trầm ổn.
Nhưng vì chuyện của Tần Nhã, anh đã biến đổi hoàn toàn.
Tô Trạm rất biết nói chuyện, Tang Du không còn căng thẳng như trước nữa.
Bọn họ nói chuyện một lúc thì taxi dừng lại trước tập đoàn Vạn Việt, Tô Trạm trả tiền taxi rồi xuống xe.
Anh không đi ngay mà mở cửa đợi Tang Du bước xuống.
Tang Du xuống xe, cô đứng bên đường ngước nhìn cổng lớn của tập đoàn Vạn Việt, cái cổng cao sừng sững, trở thành một dấu mốc của thành phố B.
Những nơi như thế này chỉ có thể đứng nhìn từ xa, trước nay cô chưa từng có cơ hội lại gần.
Thậm chí ngay cả nghĩ cô cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày bản thân cô lại có thể vào một nơi như thế này.
Tô Trạm cười nói: “Không cần nhút nhát, chỗ này cũng không phải chỗ người ngoài, cũng như tôi và Thẩm Bồi Xuyên thôi. Lần này cần tìm cậu ấy giúp đỡ nên mới dẫn cô đến chỗ này.
Tang Du gật đầu: “Không sao, chỉ cần giải quyết được chuyện này thì bảo tôi làm gì tôi cũng làm.”
Cô lại bày tỏ lập trường của mình một lần nữa.
Tô Trạm cảm thấy vui cho Thẩm Bồi Xuyên, cô gái này tuy còn trẻ nhưng lại là người có trách nhiệm, gia đình không được tốt lắm nhưng Thẩm Bồi Xuyên cũng không phải kết hôn với gia đình cô ấy, chỉ cần cô ấy tốt là được.
Anh tự vỗ đầu mình, cảm thấy bản thân mình đúng là nghĩ hơi quá, lúc này đâu phải là lúc nghĩ đến những chuyện đó: “Đi, chúng ta đi thôi.”
Anh rất quen thuộc chỗ này, lễ tân cũng không ngăn cản anh. Anh nhanh chóng dẫn Tang Du lên tầng, đúng lúc này Quan Kình đang từ phòng làm việc của tổng giám đốc bước ra ngoài, anh hỏi qua Quan Kình xem Tông Cảnh Hạo có ở trong phòng không.
Lúc anh tỉnh dậy Lâm Tân Ngôn vẫn còn chưa ngủ say, lúc anh ngồi bên giường nhìn cô, anh cầm lấy tay cô để chụp. Tay cô rất nhỏ, tay anh có thể bao phủ hết lên tay cô, những ngón tay thon nhỏ, từng đừng nét rõ ràng, trên móng không hề có những hoa văn tô điểm, hoàn toàn mộc mạc, rất đẹp.
Nhưng nhìn như vậy cũng có thể giúp anh nhớ lại cảm giác lúc anh cầm tay cô, điều này khiến trái tim anh trở nên hết sức mềm yếu.
- -----------------