Bạch Dận Ninh nhìn mặt trời lên cao ngoài cửa sổ, hỏi vu vơ: “Có bao nhiêu đứa trẻ mồ côi được người tốt nhận nuôi chứ?”
Anh ấy may mắn được người đàn ông đã từng kết hôn một lần là Bạch Hoành Phi nhận nuôi. Ông ấy mặc dù không tinh tế và chu đáo như người mẹ, nhưng ông ấy đã dành tình yêu của một người cha cho con trai mình.
“Cho nên hôm nay anh gọi tôi đến đây là muốn nói với tôi rằng không phải cô ấy làm ra chuyện này?” Lâm Tâm Ngôn thử hỏi.
“Đúng vậy.” Bạch Dận Ninh vẫn tin rằng Diệu Thanh Thanh là một cô gái ngây thơ.
Hơn nữa, Tông Cảnh Hạo cũng chỉ là đoán. Chuyện ở tiệm quần áo cũng chưa đủ để nói là cô ấy làm chuyện này.
“Hôm nay gọi cô đến đây là muốn trực tiếp nói rõ ràng với cô"
Lâm Tâm Ngôn nhìn anh, anh ta có ý gì vậy?
Muốn cô đi gặp Diêu Thanh Thanh sao?
Không phải lòng dạ cô sắt đá, hoặc cô không tha cho cô ta, xem xong đoạn video, cô không chắc chắc được rằng Diệu Thanh Thanh rốt cuộc là loại người thế nào.
Nếu như cô chưa xem video, cố chắc chắn sẽ tin lời của Bạch Dận Ninh, chỉ là hiện tại, trong lòng cô có rất nhiều điều không hiểu.
Tông Cảnh Hạo không phải đứa trẻ ba tuổi chỉ dựa vào phán đoán, có chứng cứ thì anh mới nói như vậy.
Vả lại kết quả điều tra, cô thực sự có chuyện giấu Bạch Dận Ninh.
“Thực ra.”
Lâm Tân Ngôn muốn nói những chuyện mà cô đã nhìn thấy, kết quả lúc này cánh cửa bỗng nhiên bị mở ra, Diệu Thanh Thanh đứng ở cửa, cô ấy hơi ngại ngùng nhìn xuống dưới: “Không làm phiền hai người chứ?”
Lâm Tâm Ngôn đem những lời định nói nuốt xuống, nở ra một nụ cười: “Không phiền” Bạch Dận Ninh để cô ấy vào ngồi: “Cô Lâm không phải người thích tính toán, đừng kiềm chế như thế?
Lâm Tân Ngôn nhìn Bạch Dận Ninh, có chuyện vẫn chưa nói.
“Thực ra gọi cậu đến đây là muốn hỏi cậu một chuyện, mấy ngày nay cậu có đến khách sạn không?” Bạch Dận Ninh thẳng thắn hỏi, cũng rất bộc trực.
Diệu Thanh Thanh nắm chặt hai tay đặt lên bàn, cô không ngờ hôm nay Bạch Dận Ninh gọi cô đến là để Lâm Tâm Ngôn điều tra chuyện này, hơn nữa còn nghi ngờ cô.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tân Ngôn: “Có phải cố xảy ra chuyện gì rồi cho rằng là tôi làm đúng không?”
“Không phải.”
“Không có ai nghi ngờ cậu. Hôm nay gọi cậu đến là muốn cậu nói rõ để tránh bị hiểu lầm” Bạch Dận Ninh thay Lâm Tâm Ngôn giải thích.
Không ngờ, điều này đã rơi vào tầm mắt Diệu Thanh Thanh, là Bạch Dận Ninh đang bảo vệ Lâm Tâm Ngôn.
Một cảm xúc kì lạ lướt qua trong mắt cô, cô lắc đầu: “Tớ không đi.”
Chuyện của cửa hàng quần áo, lúc đó là cô cố ý muốn đóng, cho dù không phải Lâm Tâm Ngôn tình cờ đi vào thì cô cũng định đóng cửa quán quần áo, chỉ là mãi vẫn chưa tìm được lí do phù hợp nên cứ kéo dài mãi.
Cô được nhận nuôi vì gia đình đó không thể có con, cho nên mới nhận nuôi cô. Ban đầu, việc đó không sao với cô, nhưng một năm sau, người vợ không thể mang thai đó đã mang thai. Từ đó về sau, thái độ của họ đối với cô đã thay đổi. Sau đó, họ sinh được đứa con trai, điều này còn tệ hơn với cô.
Đứa bé đó chính là người đàn ông mặc áo da đến đòi tiền cô.
Được người trong nhà chiều hư, chưa thành niên đã thôi học, cả này chỉ đàn đúm với bọn nhóc ăn chơi sa đọa, cứ dăm ba bữa lại đến đòi tiền Diệu Thanh Thanh.
Từ khi vô tình làm quen với Bạch Dận Ninh, Diệu Thanh Thanh đã có cơ hội mở cửa hàng quần áo của riêng mình. Ban đầu, cô chỉ muốn làm cho cuộc sống của mình tốt hơn, nhưng không ngờ khi cô mở một cửa hàng quần áo, người được gọi là em trai đã xin thêm tiền nhiều hơn.
Không chỉ không làm cho cuộc sống tốt hơn, mà ngược lại trở thành cây rút tiền của em trai.
Cô bực mình và tình cờ gặp em họ đang tìm việc, vì vậy cô đã từ bỏ tình yêu của mình và để em họ tiếp quản cửa hàng. Em trai không tìm thấy cô nên không xin được tiền.
Điều làm cô hối hận đó chính là bị em họ phát hiện cô và Bạch Dận Ninh quen nhau.
Cô sợ Bạch Dận Ninh biết được sự tồn tại của em trai, cũng sợ em họ nói cho Bạch Dận Ninh biết chuyện liên quan đến cô.
Cho nên, nhân sự việc ngày hôm đó, cô đóng cửa cửa hàng quần áo. Như vậy sẽ cắt đứt bí mật mà Bạch Dận Ninh biết về cô trước đây.
Cô đem lòng yêu mến Bạch Dận Ninh, hôm đó, cô nhìn thấy Bạch Dận Ninh vì Lâm Tâm Ngôn mà tức giận, cô ghen tị, nhưng cũng ngưỡng mộ.
Rõ ràng Lâm Tâm Ngôn có chồng có con rồi, tại sao Bạch Dận Ninh phải đối xử tốt với cô ấy như thế?
Cũng giống như vừa nãy, còn giải thích thay cho cô ấy.
Cô nắm chặt tay, bàn tay gầy gò nổi đầy gân cốt lên.
Bạch Dận Ninh thở dài một hơi, anh không muốn người bạn thời thơ ấu của mình lại biến thành như vậy.
Rõ ràng Diệu Thanh Thanh đang nói dối, Tổng Cảnh Hạo đã điều tra ra, vào lúc cô rời khỏi Bạch Thành, Diệu Thanh Thanh đã ra vào khách sạn rất nhiều lần.
Cô cúi đầu nhìn bát cháo chưa ăn hết, không phơi bày Diệu Thanh Thanh, mà chỉ cười nói: “Vốn cũng không phải chuyện gì lớn, có thể chỉ là hiểu lầm thôi. Con tôi vẫn đang đợi tôi, tôi xin phép về trước.”
Lâm Tâm Ngôn gọi phục vụ: "Thanh toán”
Cô lấy ví tiền từ trong túi ra, đang định trả tiền thì nhân viên khó xử nhìn Bạch Dận Ninh: "Giám đốc Bạch, đây.” Bạch Dận Ninh nhìn ví tiền trên tay cô: “Bữa này tôi mời cô Lâm Tân Ngôn cố chấp: “Đã nói rồi, tôi mời anh, sao có thể để anh trả tiền được chứ!”
“Địa bàn của tôi, tôi không nhận tiền của cô được” Bạch Dận Ninh nói.
Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu nhìn anh, lại nhìn cô nhân viên vừa mới gọi giám đốc Bạch, đột nhiên nhận ra hóa ra đây là quán cơm anh mở: “Có cơ hội, anh đến thành phố B, tôi mời anh”
Cô nắm chặt tay mình, cảm thấy tức giận trong lòng, cô thấy Lâm Tâm Ngôn thật quá đáng, có chồng, có con, lại còn đi quyến rũ Bạch Dận Ninh.
Bạch Dận Ninh còn vì chuyện búp bê mà tìm cô!
Muốn đòi lại công bằng cho cô ấy sao?
Diệu Thanh Thanh tức đến cơ thể run lên.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, mặt trời rất ấm, ánh nắng vàng chiếu nhẹ trên cả con đường. Lâm Tân Ngôn và Bạch Dận Ninh im lặng đi bên đường.
Trong lòng Lâm Tân Ngôn giả vờ chuyện gì, cô không biết có nên nói chuyện của Diệu Thanh Thanh cho Bạch Dận Ninh biết không.
"Đang nghĩ gì vậy?” Bạch Dận Ninh nhìn ra Lâm Tâm Ngôn như đang có tâm sự.
“Không có gì” Lâm Tâm Ngôn chưa nghĩ ra có nên nói với Bạch Dận Ninh không.
Bạch Dận Ninh không ngờ cô lại nhắc đến Diệu Thanh Thanh, Lâm Tâm Ngôn không phải người như vậy, tùy ý nói về chuyện của người khác.
“Có phải cô biết gì không?”
- -----------------