Lúc anh điều tra Văn Khuynh, biết được Văn Khuynh có một đứa con trai làm nghệ sĩ nổi tiếng, lúc đầu anh cũng rất kinh ngạc vì còn trai của Văn Khuynh mà lại là nghệ sĩ.
“Tôi là bạn của cô Lâm.” Bạch Dận Ninh bình tĩnh trả lời.
Lý Chiến gật đầu, thì ra là người quen của Lâm Tân Ngôn, chắc là đã nghe tin tức nên cũng đặc biệt đến thăm cô?
Nếu vậy thì bọn họ cũng xem như là người quen.
“Các anh đi thông báo đi, cứ bảo là có Lý Chiến và...Anh tên gì nhỉ?” Lý Chiến hỏi.
“Bạch Dận Ninh.”
Người bảo vệ ngoài cửa lại không đi thông báo, cũng không để họ vào.
“Các anh có ý gì vậy?” Lý Chiến trở nên rất không vui.
“Cấp trên đã dặn, ai cũng không được phép vào.”
Lý Chiến: “...”
Anh vốn không định để Tông Cảnh Hạo biết mình đến thăm Lâm Tân Ngôn, nhưng giờ có vẻ như nếu không gọi điện cho anh ấy thì giờ mình không thể vào được.
Anh có chút bối rối.
Bạch Dận Ninh chắc chắn là không vào được rồi, nhưng giờ có Lý Chiến ở đây rồi anh sẽ nhân cơ hội để cùng Lý Chiến vào, anh ngẩng đầu nhìn Lý Chiến: “Anh cũng không vào được à?”
Lý Chiến không lên tiếng.
Không phải không vào được mà không biết nên nói thế nào với Tông Cảnh Hạo, việc anh ấy giao cho mình làm đã không xong, giờ còn đến bệnh viện mà không cho anh ấy biết, chắc chắn anh ấy sẽ không vui cho xem.
“Đến cũng đã đến rồi, không thử có phải đáng tiếc lắm không?” Bạch Dận Ninh giục Lý Chiến gọi điện, cố gắng tranh thủ cơ hội vào trong.
Lý Chiến nghĩ cũng đúng, giờ anh đã đến bệnh viện rồi, cứ thế mà đi thì cũng có chút không cam lòng.
Nghĩ vậy anh liền rút điện thoại ra gọi Tông Cảnh Hạo, đi qua một góc nghe điện.
Máy bận, Lý Chiến cau mày, chỉ đành ngắt máy, chuẩn bị gọi lại lần nữa.
Thế nhưng chưa kịp gọi Tông Cảnh Hạo đã gọi tới, anh vừa nói chuyện điện thoại với Thẩm Bồi Xuyên, là nói về chuyện Lý Chiến không dụ được Trần Thi Hàm ra.
Điện thoại được kết nối, Lý Chiến lập tức thốt lên: “Anh...”
“Chuyện gì thế?”
Lý Chiến mở miệng ra định nói việc mình đang ở bệnh viện rồi lại thôi.
“Em suýt nữa thành công thì lại gặp Trần Thanh, ông ta lại đưa Trần Thi Hàm quay lại.” Lý Chiến nói ngắn gọn.
Cũng không nói ra chuyện mình đã biết trong việc này Văn Khuynh cũng nhúng tay vào.
Lúc này Tông Cảnh Hạo đang đứng trên tầng cao nhất của tòa nhà, đứng trước cửa sổ sát đất trông ra thành phố hoa lệ này.
“Em xin lỗi...” Lý Chiến vô cùng khó chịu trong lòng, anh không biết mình nên làm gì, giúp Tông Cảnh Hạo đối phó Văn Khuynh hay giúp Văn Khuynh đối phó Tông Cảnh Hạo.
Chọn cái nào anh cĩng không muốn.
Nhưng bây giờ Văn Khuynh và Tông Cảnh Hạo đã đối đầu rồi.
Anh không hiểu tại sao chuyện lại đi tới nước này.
Không biết phải giải quyết như thế nào.
Anh thấy rất mâu thuẫn, rất bất lực.
Cũng rất lo sợ.
Khuôn mặt Tông Cảnh Hạo trở nên căng thẳng.
Tâm tư Trần Thanh rất sâu xa, Lý Chiến không dụ được Trần Thi Hàm cũng là chuyện bình thường, chỉ là như vậy thì anh chưa có tính toán gì, chuyện của Lâm Tân Ngôn anh chỉ có thể đứng một bên.
Cũng không phải không có cơ hội, chỉ là...
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, che đi tất cả những cảm xúc phiền muộn của mình.
“Anh, em đang ở bệnh viện, em muốn gặp chị dâu một chút có được không?” Lý Chiến thận trọng hỏi.
Tông Cảnh Hạo mở mắt ra, làm sao nó lại tới bệnh viện rồi?
“Em không làm phiền chị ấy đâu, chỉ thay Tiểu Hi thăm chị ấy thôi.” Lý Chiến phản ứng nhanh chóng, lấy Lâm Hi Thần ra làm lá chắn, nếu không anh sợ Tông Cảnh Hạo sẽ nổi giận, dù sao anh đến bệnh viện mà không có sự đồng ý của Tông Cảnh Hạo.
“Không được ở lại lâu quá, cơ thể cô ấy không tốt.” Tông Cảnh Hạo dặn dò.
Lý Chiến nói: “Em biết rồi, chỉ nhìn chị ấy một cái rồi đi luôn.
Lý Chiến đưa điện thoại cho bảo vệ canh cửa, chỉ nghe anh ta nói một tiếng tôi biết rồi liền trả lại điện thoại cho Lý Chiến, màn hình hiện ra dòng chữ cuộc gọi kết thúc.
“Anh vào đi.” Người đàn ông nhường đường.
Bạch Dận Ninh cũng theo vào nhưng bị chặn lại.
“Anh không được vào.”
Bạch Dận Ninh không nhanh không chậm: “Anh ta và tôi đi cùng nhau, chẳng lẽ tôi cũng phải gọi cho Tông Cảnh Hạo thì mới được à?”
Bảo vệ có chút do dự, người này vậy mà dám gọi cả tên của Tông Cảnh Hạo.
Lý Chiến quay lại nhìn Bạch Dận Ninh: “Anh quen chị dâu tôi thật chứ?”
“Nếu không thì sao, tôi đến đây làm gì? Hơn nữa chân tôi bị như vậy còn có thể làm hại cô ấy sao?” Bạch Dận Ninh giả bộ oan ức vào tức giận.
“Để anh ấy vào đi, chúng tôi sẽ đi ngay thôi.” Lý Chiến nhìn người gác cửa.
Người đó do dự, cuối cùng vẫn nói: “Vào đi.”
Bạch Dận Ninh cũng thầm thở phào một cái.
Anh quay xe lăn đi theo Lý Chiến.
Đi qua hành lang, tầng này đều bị bao vây cả rổi, vô cùng yên tĩnh không người ra vào, rất nhanh bọn họ đã tìm ra phòng bệnh của Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn đàn nằm trên giường, trên tay còn đang cắm kim truyền dịch, thím Vu đang chăm sóc cô, sợ mình mà không để ý một chút cô sẽ xảy ra chuyện.
Lâm Tân Ngôn nói bao nhiêu lần rồi, bảo bà không phải lo lắng tỉ mỉ như vậy, nhưng bà không nghe mà còn nói: “ Giờ cô không còn một mình nữa, cậu chủ bảo tôi chăm sóc cô vì cậu ấy tin tưởng tôi, tôi sẽ không để cô xảy ra chuyện gì đâu.”
Lâm Tân Ngôn cũng hết cách với bà, chỉ đành để bà trông chừng mình như đứa trẻ thôi.
Cốc cốc...
Lúc này tiếng gõ cửa vang lên, thím Vu giật mình nhìn Lâm Tân Ngôn: “Cậu chủ đến rồi sao?”
Lâm Tân Ngôn cũng hơi căng thẳng, hôm qua cô mơ mơ hồ hồ, vẫn chưa nhìn rõ được vẻ mặt của anh.
Cô từng rất mong mình mang thai, hi vọng Tông Cảnh Hạo có thể tận mắt nhìn thấy đứa con của mình được sinh ra, để anh bù lại những thiếu sót của mình với Lâm Hi Thần và Lâm Nhụy Hi.
Cô cho tay vào trong chăn, nắm chặt ga giường, rồi trông ra ngoài cửa.
Thím Vu ra mở cửa, định nói gì đó thì nhìn thấy Lý Chiến và một người đàn ông ngồi xe lăn, bà cau mày lại, Lý Chiến thì bà biết nhưng còn người kia là ai?
“Chị dâu tôi đâu?” Lý Chiến hỏi.
Thím Vu hoài nghi: “Người này là...”
“Bạn của chị dâu, đặc biệt tới thăm chị ấy.” Lý Chiến nói.
Bạch Dận Ninh nhìn vào phòng qua khe hở, phòng rất thoáng và rộng rãi, cửa sổ sát đất khiến căn phòng trở nên đầy nắng, anh chỉ có thể nhìn thấy chân giường, còn không nhìn thấy Lâm Tân Ngôn.
“Được rồi.” Cả hai đều được cho vào, có lẽ họ biết nhau thật, thím Vu xoay người sang một bên để cho họ vào.
“Cho dù thế nào em cũng sẽ đứng về phía chị.” Anh không cho phép Văn Khuynh vô sỉ như vậy, bất kể là lý do gì thì vu oan tội giết người cho Lâm Tân Ngôn là quá tàn nhẫn.
Cứ như vậy sẽ biến thành vết nhơ của đời cô, tương lai sau này Lâm Hi Thần và Lâm Nhụy Hi sẽ bị người đời chỉ trích nói rằng chúng có một người mẹ phạm tội giết người.
- -----------------