“Con cũng muốn.” Lâm Nhụy Hi thích nhất là học theo anh trai, anh trai muốn cái gì, cô bé cũng muốn cái đó, bất kể cô bé có thích hay không, anh trai muốn, cô bé cũng sẽ muốn. “Được, đều mua” Trang Tử Khâm cũng đã quen đối với việc này.
Vú Vu nhìn Lâm Hi Thần rồi lại nhìn Lâm Nhụy Hi nói chuyện, ánh mắt già nua sáng lên, hai đứa trẻ này lớn lên trông thật xinh đẹp, hơn nữa ánh mắt cũng sáng ngời, giống hệt Tông Cảnh Hạo khi còn nhỏ.
“Nếu là tôm thì ta biết nhà nào có tôm tươi ngon” Vú Vụ đi tới, nhìn hai đứa trẻ, “Đây là.. ?”
Trang Tử Khâm cũng không thấy lạ khi có người đến gần. Trước đây bà chỉ cần đem hai đứa trẻ ra ngoài thì sẽ có rất nhiều người liếc nhìn bọn họ, hoặc là bắt chuyện dăm ba câu.
Bà cũng đã quen ứng phó với chuyện này. “Cháu ngoại của tôi.”
“Lớn lên thật xinh đẹp. Ánh mắt vú Vu không thể rời khỏi hai đứa trẻ, dáng vẻ này lớn lên khiến người khác quá yêu thích.
Trang Tử Khâm cười cười. Đúng vậy, hai đứa trẻ này chính là động lực để bà có thể sống tiếp, thay con gái chăm sóc hai đứa nhỏ thật tốt chính là nhiệm vụ của bà trong quãng đời còn lại, cũng là chuyện hạnh phúc nhất của bà.
“Cháu chào bà”. “Bà cũng chào cháu” Vú Vụ chìa tay xoa xoa đầu của hắn: “Cháu tên là gì?”
“Cháu là Lâm Hi Thần”
“Nghe hay lắm” Vú Vu nghĩ ở trong lòng, đứa trẻ này lớn lên không những xinh đẹp mà tên cũng rất dễ nghe.
“Bà ơi, sao bà không hỏi cháu?”
Lâm Nhụy Hi có chút không vui, chớp mắt nhìn vú Vu. Bà hỏi anh trai, không hỏi cô bé, là do cô bé không đẹp bằng anh trai sao?
“Không phải không hỏi cháu” Vú Vụ cười, đứa trẻ này cũng thật là đáng yêu, nhỏ như vậy đã biết ghen tị với anh trai.
“Cháu tên là gì vậy?”
Vú Vụ cười híp mắt, thuận tiện hỏi cô. “Cháu là Lâm Nhụy Hi, cháu và anh trai đều theo họ mẹ ạ” Lâm Nhụy Hi vui vẻ nói.
Vú Vu nhất thời sửng sốt, đứa nhỏ theo họ mẹ?
“Bà vừa bảo nhà kia có tôm tươi?”
Trang Tử Khâm cắt ngang suy đoán của vú Vu, bình thường trẻ con đều theo họ của ba, thế nhưng vừa nghe được con theo họ của mẹ, đa phần đều có thể đoán được tình hình trong nhà bọn họ.
Bà không thích người khác suy đoán chuyện trong nhà của bọn họ.
“A..” Vú Vu chỉ vào cách đó không xa: “Nhà kia, tôi đưa mấy người đi, tôi là khách quen, sẽ không nói thách mấy người đầu”
Vú Vụ nhiệt tình đi đằng trước dẫn đường. Trang Tử Khâm đẩy xe theo ở phía sau. Đến quầy hàng, vú Vu và ông chủ chào hỏi: “Hôm nay có tôm tươi không?”
“Rất tươi, cực kì tươi, bà nhìn xem” Ông chủ dùng lưới vớt tôm lên, tôm rời khỏi nước, nhảy tanh tách, rất tươi.
“Bà là khách quen nhà ta, cũng không phải lần đầu ăn tôm nhà ta, biết tôm tươi hay không tươi.” Ông chủ rất biết cách ăn nói, “Bà đến mua, tôi để cho bà giá thấp nhất, lấy bà 48 đồng nửa kí lô, thế nào? Nếu là người khác không đủ 60 tôi không bán đấu”
“Lấy cho tôi một kí” Vú Vu cực kỳ thẳng thắn, Tông Cảnh Hạo cho bà tấm thẻ không giới hạn.
Bà có tiền.
Bà cũng không phải người tùy tiện tiêu xài bậy bạ, bình thường cũng sẽ mặc cả, chỉ là bà quen biết chủ quán này, đúng là người khác không đủ 60 sẽ không bán.
Tôm bà đều mua của nhà hắn, biết hắn sẽ không lừa người. “Hai cận ba lạng chắc là…”
“110.4” Chủ quán bán tôm còn chưa tính ra, Lâm Hi Thần đã tính nhẩm ra rồi.
Chủ quán sửng sốt một chút, tay ấn xuống, trên máy tính xuất hiện đúng số 110.4 không lệch chút nào.
“Anh bạn nhỏ mấy tuổi rồi? Thông minh như vậy. Chủ quán cười ha hả, lần đầu tiên thấy trẻ con lớn lên trông thật xinh đẹp lại còn thông minh như vậy.
“Cháu năm tuổi” Lâm Hi Thần cũng không vì được chủ quán khen mà kiêu ngạo, như vậy chắc chắn không hề đơn giản.
Chủ quán đem tôm đưa cho vú Vu: “Họ hàng nhà bà à, ai có phúc như vậy, sinh ra được đứa trẻ ưu tú như thế này”
Vú Vị nhận lấy tôm, không biết có phải do lời chủ quán khiến bà cực kỳ không vui, bởi vì đứa trẻ xinh đẹp này không phải họ hàng của bà.
Sắc mặt trầm xuống đem tiền đưa cho hắn: “Đây” Ông chủ cũng không tức giận, cười ha hả. Vú Vụ cầm tôm đưa cho Trang Tử Khâm: “Tặng cho nhà bà”
Trang Tử Khâm vội vã xua tay: “Cái này chúng tôi không thể nhận, tôi tự mua là được rồi”.
“Cũng không phải cái gì quá quý trọng, tôi chỉ là nhìn trẻ con nhà bà đáng yêu, nếu là người khác tôi cũng không cho đầu” Vú Vụ đem tôm bỏ vào xe mua sắm của họ không cho bọn họ từ chối.
“Như vậy làm sao được” Trang Tử Khâm với lấy túi tôm trong xe, muốn trả lại cho vú Vu, lúc này Lâm Nhụy Hi chợt nói rằng: “Cháu cảm ơn bà ạ”
Trang Tử Khâm: “…” Đứa trẻ này.
“Ai yo, không cần cảm ơn” Vú Vu bị giọng nói ngọt ngào của Lâm Nhụy Hi trêu đùa cực kì vui vẻ.
Bị Lâm Nhụy Hi làm như vậy, Trang Tử Khâm cũng không tiện từ chối nữa. Vì vậy nói rằng: “Thật ngại quá, cảm ơn bà nhé!
Vú Vu vội vã xua tay, “Không cần, không cần cảm ơn.”
“Chúng ta còn phải đi mua đồ nên đi trước. Trang Tử Khâm nói. “Được.”
Vú Vu nhìn chằm chằm Lâm Hi Thần, rất muốn ở chung để cùng trò chuyện với hai đứa trẻ, thế nhưng dù sao cũng là trẻ em nhà người ta, hơn nữa còn là lần đầu gặp mặt, bà đã rất nhiệt tình rồi, giờ lại đề nghị cùng nhau lên tầng, nhất định sẽ khiến cho họ thấy phản cảm, cho rằng bà là bọn buôn người.
Bà thở dài.
Vừa nghĩ tới bà đã chăm sóc vị kia từ nhỏ đến lớn, từ sau khi ly hôn cũng không có kết hôn lại, năm nay cũng đã hơn ba mươi, đừng nói là con đến vợ cũng không có.
Sắc mặt của bà trầm ngâm, trước đây nếu không ly hôn, nói không chừng cũng đã có con.
Dù sao khi đó Lâm Tân Ngôn cũng đã mang thai. Chậc. Đều tại Tông Cảnh Hạo. Xôi hỏng bỏng không, bây giờ cái gì cũng không có.
Vú Vụ mất hết hứng thú mua sắm, dù sao trong nhà cũng còn đồ ăn, Tông Cảnh Hạo cũng không biết có về nhà hay không, nghĩ vậy liền rời khỏi cửa hàng.
Tài xế thấy bà chưa mua cái gì đã đi ra, quay đầu lại nhìn bà: “Chưa mua gì đã quay trở về sao?”
Vú Vụ buồn phiền nói, “Làm gì còn tâm trạng ăn, đi thôi.” Tài xế: “..”. Vú Vụ trở lại biệt thự, biệt thự lớn như vậy, trống rỗng, không có lấy một chút hơi người. Không có lấy một chút mùi vị của nhà, ở đây còn thiếu một bà chủ, và vài đứa trẻ.
Bà mang theo chiếc túi rỗng bước vào, để túi trên mặt bàn, không nhịn được thở dài, nghĩ đến dáng vẻ Lâm Hi Thần, bà đi tới trước bàn, mở ngăn kéo ra, lấy ra một bức ảnh từ bên trong, bé trai trong bức ảnh chính là Tông Cảnh Hạo khi còn bé.
Hắn ít khi chụp ảnh, đây là một bức hình hồi còn nhỏ của hắn.
Vú Vu cẩn thận xem lại, nhớ lại mặt mũi của Lâm Hi Thần, thật sự rất giống với tấm hình này.
Quả thực giống nhau như đúc. Sao có thể giống nhau như vậy?
Có người bước vào mà lại không hề hay biết. Thấy bà đang nhìn ảnh chụp, nhíu mày: “Sao lại muốn xem cái này?”
Vú Vu giật mình sợ hết hồn, hồi hồn lại, nhìn hắn: “Hôm nay tôi có thấy hai đứa trẻ, giống y như đúc cậu khi còn bé”
Bà nhấn mạnh cụm từ giống nhau như đúc