Lâm Tân Ngôn cúi đầu nhét một quả trứng gà vào miệng, nơi đầu lưỡi anh lướt qua vừa nãy chính là nơi cô đã liếm khi ăn cháo.
Cô cúi đầu ăn rất nhanh, kết quả bị nghẹn trứng gà.
Tông Cảnh Hạo rót nước cho cô rồi vỗ lưng cô: “Không sao chứ?”
Lâm Tân Ngôn lắc đầu uống vài hớp nước để đè cái ngấy của trứng gà xuống.
Tông Cảnh Hạo xoa xoa tóc cô: “Anh đâu có giành với em, ăn nhanh như thế để làm gì?”
Lâm Tân Ngôn suýt chút nữa thốt lên câu “do anh cả”, nhưng chưa kịp nói ra thì vị trứng gà vừa mới đè xuống trong dạ dày lại cuồn cuộn dâng lên, cơn buồn nôn chạy thẳng lên não.
“Ọe...”
Lâm Tân Ngôn che miệng lại, sợ mình không nhịn được sẽ nôn ra ngoài.
Tông Cảnh Hạo hốt hoảng ôm cô vào toilet, để cô nằm nhoài lên bồn rửa mặt.
Lâm Tân Ngôn bảo Tông Cảnh Hạo thả cô xuống, cô đứng cạnh bồn rửa mặt, cơn buồn nôn cực kỳ rõ ràng. Cô không muốn Tông Cảnh Hạo nhìn thấy những thứ dơ bẩn đó bèn đẩy anh: “Anh ra ngoài đi.”
Tông Cảnh Hạo cau mày: “Em...”
Anh chưa nói hết thì Lâm Tân Ngôn đã đưa tay đóng cửa lại. Tông Cảnh Hạo không dám làm gì cô, đành phải đi ra.
Cánh cửa đóng sầm lại, ngay sau đó là tiếng nôn mửa của Lâm Tân Ngôn.
Toàn bộ cháo vừa ăn vào cũng bị nôn ra hết.
Tông Cảnh Hạo đứng ở cửa trong trạng thái đầy căng thẳng, nhưng anh không dám mở cửa vì sợ làm cô kinh động.
Sự lo lắng và đau lòng dào dạt cũng chỉ có thể nén ở trong lòng.
Một lát sau, anh nghe thấy tiếng nước chảy từ vòi nước. Lâm Tân Ngôn hứng nước súc miệng và dội cho đống dơ trong bồn xả xuống. Cô đứng chờ cạnh bồn rửa mặt một lúc, khi không còn cảm giác buồn nôn mới đưa tay mở cửa.
Cánh cửa mở ra, cô liền thấy Tông Cảnh Hạo đang đứng bên ngoài nhìn cô với ánh mắt lo lắng.
Lâm Tân Ngôn nở nụ cười: “Em không sao, đừng lo lắng, không cho anh ở trong đó chỉ vì không muốn anh nhìn thấy đống dơ bẩn kia...”
Một mình cô phải sinh hai đứa bé ở nơi đất khách quê người, có thể tưởng tượng ra cô đã khó khăn đến cỡ nào.
Mà anh thì không hề biết gì cả...
- -----------------