Lâm Tân Ngôn không thể hiểu được: "Vậy thì tại sao?”
Rất nhanh cô đã nhận ra điều gì đó, không chắc chắn hỏi: "Vì tiền sao?”
Lại cảm thấy không đúng lắm, bao nhiêu năm qua đều không xảy ra chuyện vì tiền, sao lại cứ phải vào lúc này?
“Lúc trước bởi vì không có ai để dựa vào.” Tông Cảnh Hạo kiểm tra sờ lên trán cô, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay còn phát sốt nữa không?”
Lâm Tân Ngôn vừa lắc đầu lại gật đầu: "Có một chút, nhưng mà đã đỡ hơn nhiều rồi.”. Truyện mới cập nhật
“Có thể anh còn một vài việc cần phải giải quyết, em nghỉ ngơi đi.”
Tông Cảnh Hạo nâng chiếc chăn bông cạnh Tiểu Bảo lên, giúp cô nằm xuống: "Ngủ một lúc, là anh quay lại ngay.”
Lâm Tân Ngôn mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của anh, cô có chút đau lòng,
Có thể nói vào lúc này khó khăn nhất chính là anh, ba vừa mới qua đời, Tiểu Bảo đã xảy ra chuyện, cũng may là Tiểu Bảo không sao: "Em đợi anh.”
“Được rồi.” Tông Cảnh Hạo đắp chăn cho cô. Nhìn cô nhắm mắt lại, anh đứng thẳng dậy, liếc nhìn đứa con trai ở bên cạnh, rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Nhìn thấy Tông Cảnh Hạo xuống dưới, Tang Du từ ghế sô phê đứng thẳng lên, cô chắp hai tay lại, có chút lo lắng chột dạ: "Tiểu Bảo, vẫn ổn chứ?”
Tông cảnh Hạo nhẹ nhàng đáp lại, trong lòng Tang Du thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi có thể lên xem Tiểu Bảo không?” Tang Du hạ giọng hỏi.
“Nó đang ngủ, để đến tối đi.” Nói xong Tông Cảnh Hạo bước ra ngoài.
Tang Du vội vàng gật đầu.
Tông Cảnh Hạo ra ngoài, rồi gọi điện thoại cho Thẩm Bồi Xuyên. Thẩm Bồi Xuyên đang thẩm vấn, đúng lúc đó có người phụ nữ đã chăm sóc Tiểu Bảo, còn có một vài bác tài xế, tất cả đều làm nhân chứng, để kết án định tội mà nói, một số thủ tục tư pháp vẫn cần phải tuân theo, bằng chứng vật chứng đều phải được chứng nhận đầy đủ.
Chẳng qua Tông Vân Càn và người phụ nữ kia đều không chịu hợp tác, có chết cũng không chịu thừa nhận tội bắt cóc.
“Ông có chắc chắn đến vậy không?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi.
Những chuyện này anh có thể làm tốt, Tông Vân Càn như thế nào cũng đều là người nhà họ Tông, lần này bị người ta lợi dụng, phạm phải lỗi sai lớn như vậy, ông ta có thể khó mà thoát được?
Tông Cảnh Hạo ừ lấy một tiếng rồi cúp điện thoại.
Anh lái xe đi tới văn phòng.
Thẩm Bồi Xuyên đang ở trong phòng thẩm vấn, Tiểu Trần đến đón Tông Cảnh Hạo, đi trước dẫn đường: "Thẩm cục tự mình thẩm tra, lúc tôi quay lại vẫn chưa dừng.”
Tông Cảnh Hạo khẽ gật đầu, đi qua tòa nhà phía sau của hội trường, phòng thẩm vấn được bố trí ở phía sau tòa nhà.
Rất nhanh Tiểu Trần đã dẫn Tông Cảnh Hạo tới phòng thẩm tra, phòng thẩm vấn được chia làm hai phần, một nửa dùng để thẩm vấn, nửa còn lại dùng để theo dõi mọi chuyện xảy ra trong phòng thẩm vấn.
Trong phòng thẩm vấn có tổng cộng hai người, một người ghi hồ sơ, người kia phụ trách thẩm vấn.
Tông Cảnh Hạo mở cửa bước vào khu vực quan sát, nhìn vào bức tranh trong phòng thẩm vấn.
“Tôi không hề bắt cóc, tôi chỉ là đón cháu trai mình về qua nhà một ngày, không được sao?” Tông Vân Càn sống chết cũng không chịu thừa nhận mình bắt cóc, trước mặt người thẩm vấn người phụ nữ lúc này, người phụ nữ cũng rất cứng miệng.
Thẩm Bồi Xuyên cho ông ta xem những bức ảnh của bác tài xế và người phụ nữ đã chăm sóc Tiểu Bảo: "Dựa theo lời họ thú nhận, ông đã bắt cóc, và cố ý tống tiền.”
“Cậu có bằng chứng xác thực không? Tông Vân Càn chắc chắn hiện giờ trong tay anh không hề có bất cứ bằng chứng cơ bản có hiệu lực nào, nên ông ta mới dám tỏ ra không hề sợ hãi: "Tôi muốn gặp luật sư của mình.”
Thẩm Bồi Xuyên đứng lên rồi lại ngồi xuống trên ghế: "Ông vẫn không biết sao?”
Tông Vân Càn thận trọng nhìn anh: "Cậu có ý gì?”
Thẩm Bồi Xuyên cười, bắt đầu vạch trần tội lỗi: "Cho ông biết người phụ nữ đưa ra chủ ý kia đã thừa nhận rồi, nói là do ông, người lập kế hoạch, nói ông luôn bất mãn, nên mới bắt cóc Tiểu Bảo, tống tiền Tông Cảnh Hạo.”
“Cô ta nói?” Tông Vân Càn trợn tròn mắt, nếp nhăn trên trán sâu xuống thêm một chút, ánh mắt lộ vẻ không tin.
“Không thể nào, rõ ràng là cô ta nói với tôi, nói vậy không công bằng với tôi, bắt cóc Tiểu Bảo là chủ ý của cô ta, nếu tôi có ý định như vậy, tôi đã sớm ra tay từ lâu rồi, còn phải đợi đến bây giờ hay sao?”
Tông Vân Càn một chút cũng không hề có kinh nghiệm để bĩnh tĩnh, chín chắn.
Thực ra đã sống tới tuổi này rồi, nhưng ông vẫn là tên công tử bột chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, điều này chưa bao giờ trải qua.
“Vậy ông đã thừa nhận mình bắt cóc?” Thẩm Bồi Xuyên cười nói.
“Tôi không có.” Tông Vân Càn lại không chịu thừa nhận.
Thẩm Bồi Xuyên thản nhiên đặt tay lên bàn, bảo ông ta nhìn vào camera phía bên phải, rồi nói: "Đây là phòng thẩm vấn, từng hành động của ông, từng lời nói của ông đều được ghi lại, bây giờ ông lại phủ nhận thì đã muộn rồi.”
Tông Vân Càn kích động: "Tôi chỉ là bị lừa dối.”
“Cô ta nói cô bị ép, bị ông cưỡng bức, ông lại nói là mình bị lừa gạt. Hai người cuối cùng là ai đang nói dối?” Thẩm Bồi Xuyên tiếp tục thẩm vấn.
Anh tuy có quyền lực, nhưng không thể lạm dụng quyền được, càng không thể tùy ý li gián nghi phạm, nhưng anh lại không cam tâm, Tiểu Bảo bị bọn họ ức hiếp, vì vậy, chỉ có thể dùng thủ đoạn khác như vậy, ví dụ như “gieo rắc sự li gián” để bọn chúng tự cắn xé lẫn nhau.
“Đương nhiên là cô ta!” Tông Vân Càn tức giận muốn đứng lên, nhưng ghế ngồi trong phòng thẩm tra là làm từ sắt, cố định ông ta lại, phía trước còn có một tấm ván chắn khiến ông ta ở yên trong chiếc ghế đó, không thể đứng dậy được.
“Đừng kích động, tôi có thể để hai người đối mặt với nhau.” Thẩm Bồi Xuyên ra lệnh đưa người phụ nữ vào, đồng thời, anh đứng dậy khỏi ghế, mở khóa tấm chắn trước mặt Tông Vân Càn, nói với ông ta: "Cô ta và ông, tôi vẫn tin tưởng ông, cho dù thế nào ông cũng là chú của Tông Cảnh Hạo, nếu ông có dã tâm, đã sớm ra tay rồi, cũng không phải đợi đến tận tuổi này, có đúng không?”
Tông Vân Càn nhẹ nhàng xoa tay, nhìn Thẩm Bồi Xuyên, anh dường như đứng về phía mình, nhưng trong lời nói, dường như không được thuận tai lắm, sao có thể nói đến tầm tuổi này?
Ông ta không còn trẻ, nhưng cũng chưa phải tuổi đã xế chiều.
Rất nhanh người phụ nữ đã bị đưa tới, Thẩm Bồi Xuyên nói với người ghi chép: "Cùng tôi ra ngoài một lát.”
Người ghi chép gấp sách lại cùng với Thẩm Bồi Xuyên ra ngoài đóng cửa lại.
“Vân Càn.” Người phụ nữ vẫn coi Tông Vân Càn là tấm lá chắn sinh mệnh cuối cùng, khi Thẩm Bồi Xuyên thẩm vấn cô, cô điều gì cũng không nói, sống chết cũng không thừa nhận mình bắt cóc.
Cô nắm lấy cánh tay của Tông Vân Càn: "Anh nhanh gọi luật sư đi, bảo lãnh chúng ta ra khỏi đây.”
Tông Vân Càn đẩy người ra, lạnh lùng nói: "Tôi đúng là muốn bảo lãnh, cũng không có phần của cô đâu!”
Người phụ nữ mở to mắt: "Em là người của anh….”
“Người của tôi?” Tông Vân Càn lạnh lùng cười: "Lúc cô phản bội tôi, có nghĩ qua cô là người của tôi hay không?”
Người phụ nữ hụt hẫng: "Tôi phản bội anh điều gì?”
“Còn giả vờ?” Tông Vân Càn nắm lấy cằm cô: "Vẫn còn giả vờ? Không phải cô nói với bọn chúng, Tiểu Bảo là do tôi bắt cóc hay sao? Nói cô bị tôi cưỡng bức, bị ép buộc, cô còn thực sự muốn trốn tránh trách nhiệm, muốn để tôi thay cô nhận tội sao?”
Ở khu vực quan sát, Tông Cảnh Hạo và Thẩm Bồi Xuyên đứng trước màn hình hiển thị, nhìn những chuyện xảy ra trong phòng thẩm vấn.
Thẩm Bồi Xuyên nhìn dáng vẻ đau lòng của người phụ nữ, lạnh lùng nói: "Chó tranh mồi, thật là buồn cười.”
- -----------------