Không có người đàn ông nào có thể chấp nhận được việc bị phụ nữ nói mình không phải đàn ông cả.
Điều này liên qua đến tôn nghiêm đàn ông.
Biểu tình trên mặt Thẩm Bồi Xuyên căng cứng: “Em sai ở đâu?”
Tang Du cúi thấp đầu vân vê đầu ngón tay, cô ấy thủ thỉ nói: “Em không nên nói anh là đàn ông.”
Thẩm Bồi Xuyên...?
Tang Du hình như ý thức được mình lại nói sai nữa rồi nên vội sửa lại cho đúng: “Em không nên nói anh không phải là đàn ông.”
Thẩm Bồi Xuyên: “...”
Tại sao câu này, nghe thế nào cũng thấy không đúng lắm ấy nhỉ?
“Vậy em định xin lỗi anh thế nào đây?” Biểu tình trên mặt Thẩm Bồi Xuyên đầy nghiêm túc nhưng trong lòng lại sục sôi ngất trời.
Tang Du uốn éo cơ thể làm cả người mình đều chôn vào lòng anh, cô ấy nhỏ giọng nói: “Anh muốn em xin lỗi thế nào thì em sẽ xin lỗi thế đó, nhất định sẽ khiến anh hài lòng.”
Lúc này cô ấy lại ngoan ngoãn nhu thuận, làm Thẩm Bồi Xuyên không biết phải làm thế nào cho phải.
Anh hắng giọng nói: “Hôm nay, em ở lại đây đi.”
Tang Du...?
Trời đất ơi, Thẩm Bồi Xuyên chủ động giữ cô ở lại đây qua đêm?
Không phải là cô nghe nhầm rồi đấy chứ?
Hay là anh nói nhầm rồi?
“Anh, anh, anh nói gì cơ?” trên mặt Tang Du đầy vẻ thích thú nhưng trong lòng lại căng thẳng, mặc dù ở trước mặt Thẩm Bồi Xuyên cô ấy biểu hiện rất cởi mở, nhưng dù gì đi nữa cũng là lần đầu tiên.
Trong lòng không tránh được mà thấy có chút căng thẳng, nhưng càng chờ mong lại càng nhiều hơn.
Thẩm Bồi Xuyên còn nghĩ rằng mình đã dọa cô ấy sợ rồi, anh chớp chớp mắt: “Anh, anh nói...”
“Anh nói tối hôm nay em ở lại đây đi.” Tang Du sợ anh đổi ý nên vội cường điệu lặp lại một lần để nói cho Thẩm Bồi Xuyên biết, cô nghe thấy hết rồi đó.
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Nếu em vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì bỏ đi.”
“Em chuẩn bị sẵn sàng rồi.” Tang Du vội nói.
Tang Du dán mặt vào lồng ngực anh: “Chưa chuẩn bị sẵn sàng cũng sẽ không đi đăng ký kết hôn cùng anh, em muốn làm người phụ nữ của anh.”
Nói xong thì cô ấy ngẩng đầu lên, đôi mắt đen long lanh như một dòng nước trong đang được chiếu sáng lấp lánh, giống như những ngôi sao sáng đang chớp lóe trong đó vậy. Cô ấy nghiêm túc nói: “Ở bên anh, em vẫn luôn cảm thấy áy náy.”
Thẩm Bồi Xuyên nhíu mày hỏi: “Tại sao chứ?”
Tang Du mím môi, cô ấy nói: “Em vẫn luôn cảm thấy mình mang lại phiền phức cho anh.”
Bởi vì cô mà anh ấy mới bị người ta tố cáo.
Thẩm Bồi Xuyên vỗ vỗ lưng Tang Du, anh ta an ủi nói: “Những việc này không liên quan gì tới em cả, là việc của riêng anh thôi.”
Tang Du biết anh ta đang an ủi mình, cô ấy ngẩng đầu lên hôn vào cằm Thẩm Bồi Xuyên, hơi không được tự nhiên hỏi: “Buổi tối chúng ta ăn gì?”
“Đợi lát nữa Tô Trạm tới đây thì chúng ta cùng nhau tới bệnh viện.” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Tang Du bừng tỉnh hiểu ra, hôm nay đã nói là phải đi bệnh viện thăm Lâm Tân Ngôn, cô ấy vội vàng đứng dậy khỏi lòng Thẩm Bồi Xuyên: “Chúng ta đi tới bệnh viện thì phải mua thứ gì đó chứ.”
“Mặc dù bọn họ không thiếu gì cả, nhưng đây là phép lịch sự cơ bản.” Tang Du kéo Thẩm Bồi Xuyên.
Thẩm Bồi Xuyên phối hợp đứng dậy đi theo cô ấy.
Tang Du cười: “Mua đồ thì anh phải trả tiền, tiền của em thì em phải tiết kiệm rồi.”
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Ừ.”
Tang Du vào phòng tắm buộc mớ tóc rối tung của mình gọn gàng lại lần nữa, cô ấy rửa mặt rồi mới cùng Thẩm Bồi Xuyên ra khỏi nhà.
Bọn họ vừa đến cửa thì xe của Tô Trạm cũng vừa tới, cậu ta hạ cửa xe xuống hỏi: “Hai người đi làm gì vậy?”
Tang Du khoác cánh tay Thẩm Bồi Xuyên nói: “Chúng tôi đi siêu thị mua đồ, anh đi cùng chúng tôi đi, mua đồ xong thì chúng ta cùng đi bệnh viện luôn.”
Tô Trạm nhìn Tang Du một cái rồi cười nói: “Cô muốn kích thích tôi sao?”
Tang Du nói: “Không có, anh có đi hay không đây?”
Tô Trạm suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, nhưng mà hai người trả tiền, tôi cầm đồ.”
“Anh nghĩ đẹp quá.” Tang Du kéo Thẩm Bồi Xuyên bước đi thật nhanh.
Tô Trạm tấm tắc chậc lưỡi nói: “Diễn trò ân ái sẽ chết nhanh lắm đấy.”
Tang Du nói: “Anh đang ghen tị.”
Tô Trạm: “...”
Nửa ngày sau anh ta mới khẽ thốt ra hai chữ: “Đáng ghét.”
Nhìn thấu cũng đừng nói ra chứ, mất mặt lắm biết không?
Bọn họ cười cười nói nói, cùng nhau đi siêu thị.
Sau khi bước vào siêu thị thì Tô Trạm nói: “Chúng ta cũng không có gì phải mua đâu đúng không? Tông Cảnh Hạo nhiều tiền như thế, đâu thiếu gì đâu chứ.”
Tang Du kéo Thẩm Bồi Xuyên đi về phía hàng bán điểm tâm: “Đây là phép lịch sự cơ bản, không liên quan đến việc có tiền hay không.”
Tôi trạm nhét tay vào túi đi theo phía sau hai người, cậu ta cảm thấy mình như thiếu ngược vậy. Đang yên đang lành thì đi theo bọn họ làm gì chứ?
Lúc đi ra ngoài thì thấy ngoài cổng có một tiệm hoa nên bọn họ lại mua một bó hoa nữa.
Thẩm Bồi Xuyên lái xe, bọn họ cùng nhau đi tới bệnh viện.
- -----------------