Nghe người giới thiệu nói người phụ nữ có bằng thạc sĩ này lại có thể làm được chuyện như vậy, thật khó có thể tưởng tượng.
Điều này có lẽ là vì tiền có thể làm cho ma đưa đẩy nó.
“Có đáng tin không?” Lâm Tân Ngôn hỏi lại.
Tần Nhã đáp: "Chắc không sao đâu. Giá thương lượng là 5,2 tỷ. Hiện tại em chỉ trả 350 triệu, sau khi mang thai thành công sẽ thanh toán số còn thiếu. Hơn nữa cô ấy hoàn toàn không biết chút thông tin gì về em và Tô Trạm. Cho nên sau này cũng bớt phiền phức”.
Là một tổ chức chuyên nghiệp trong lĩnh vực này, sau khi đứa trẻ được sinh ra, bọn họ sẽ tiến hành giám định, xác định chắc chắn rằng đó là con của cô ấy và Tô Trạm trước khi thanh toán số còn lại. Không sợ bị đánh tráo hoặc thay thế bởi đứa trẻ khác.
Lâm Tân Ngôn gật đầu: "Tóm lại, các em nên thận trọng một chút."
"Vâng…"
Cộc cộc.
Lúc này cửa phòng gõ vang, Tần Nhã im bặt. Lâm Tân Ngôn nói vào đi. Thiệu Vân mở cửa đứng ở cửa, nhưng không đi vào.
Nhìn thấy Tần Nhã trong phòng, cười nói: "Hai người các cháu trốn trong phòng nói thầm gì đấy?"
Lâm Tân Ngôn cười nói: "Chỉ là buôn chuyện tí thôi, chú hai nhìn thấy đứa bé chưa?"
Thiệu Vân nói: "Chú thấy rồi, trông giống cháu."
Rõ ràng còn rất nhỏ, không thể nhìn ra giống ai, cô cười nói: "Chú hai lại dỗ cháu vui rồi."
"Ngôn Ngôn, chú chuẩn bị trở lại Thành phố C..."
“Gấp vậy sao?” Lâm Tân Ngôn muốn giữ ông ấy ở lại mấy ngày, dẫu sao cũng đã tới đây rồi.
“Chú cũng muốn chơi thêm mấy ngày nữa, nhưng cái tên họ Trình kia gọi điện bảo chú về.” Thiệu Vân cười một tiếng: “Chú tới cậu ta cũng phải tới. Nhưng gần đây khá bận, chỉ có thể được một người đi, nên chúng ta oẳn tù tì, sau đó chú thắng, chú tới trước, bây giờ chú phải về, đổi cậu ta sang đây thăm thằng cu."
Tần Nhã không nhịn được cười: "Các chú bao nhiêu tuổi rồi còn oẳn tù tì, trông có ấu trĩ không?"
Thiệu Vân liếc cô ấy một cái: "Cháu biết cái gì, đây là thú vui của đàn ông chúng ta. Cháu không hiểu đâu."
Tần Nhã bổ sung: "Là thú vui của những người đàn ông chưa trưởng thành. Đàn ông trưởng thành còn lâu mới chơi mấy trò như oẳn tù tì".
“Tiểu Nhã, chú thấy cháu gầy hơn trước.” Lời nói của Thiệu Vân đột nhiên chuyển hướng, nhìn chằm chằm cô ấy, rồi lại nhìn Lâm Tân Ngôn. Mặc dù Lâm Tân Ngôn đã trải qua một cuộc đại phẫu nhưng cô hồi phục khá tốt, giờ sắc mặt hồng hào. Mà cô ấy có vẻ như người bị ốm.
Tần Nhã nở nụ cười: "Cháu vốn gầy mà..."
“Thằng nhóc Tô Trạm kia sẽ không chăm sóc cho cháu sao?” Thiệu Vân nói tiếp: “Trong mắt chú, cháu cũng giống như Ngôn Ngôn. Nếu bị bắt nạt, cháu nhất định phải nói với chú, để chú xả giận cho, biết không?
“Cháu biết rồi.” Tần Nhã vui vẻ đồng ý, biết ông ấy thực sự quan tâm đến mình.
Thiệu Vân ở lại không được bao lâu, Lâm Tân Ngôn và Tông Cảnh Hạo dĩ nhiên muốn chiêu đãi ông ấy thảm hại. Điều kiện bệnh viện hạn chế nên họ ra ngoài ăn.
Lâm Tân Ngôn không đi mà ở lại bệnh viện để Trang Tử Khâm chăm sóc.
Đoàn người rời đi.
Sau khi ăn xong, người nào về nhà người ấy. Tông Cảnh Hạo sắp xếp khách sạn cho Thiệu Vân.
Tô Trạm và Tần Nhã trở về nhà, bà cụ đang ngồi ở phòng khách xem TV, Trần Tuyết rửa trái cây gọt vỏ ở bên cạnh, vừa thấy bọn họ đi vào thì cô ta lập tức đứng lên: "Anh trai, chị dâu về rồi."
Trần Tuyết mấy ngày trước không biết gọi bọn họ như thế nào, bà cụ là"Nếu đã gọi là bà nội, vậy gọi họ là anh chị đi."
Vì vậy, Trần Tuyết đã gọi họ như vậy.
Bà cụ thích nó, hai người không phản đối, Trần Tuyết còn nhỏ, gọi như vậy cũng không sao.
Tần Nhã đáp lại.
"Chị ơi, chị ăn chưa? Có muốn em làm món gì cho chị không?" Trần Tuyết lịch sự cười hỏi.
Tần Nhã nói: "Không cần đâu, anh chị ăn bên ngoài rồi."
Bà cụ ra hiệu: "Hai đứa tới đây ngồi đi."
Tần Nhã đi tới, Tô Trạm đi tới trước mặt Tần Nhã hỏi: "Bà nội có chuyện gì vậy?"
“Không có chuyện gì, hai cháu không thể xem tivi cùng bà một lát được sao?” Bà cụ cảm thấy có chút không thoải mái, cảm thấy từ khi Tô Trạm làm hòa với Tần Nhã, trong mắt chỉ có Tần Nhã, cũng ít quan tâm đến bà lão này.
Lời của bà cụ rõ ràng không vui, Tần Nhã cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng vẫn cố làm ra vẻ tươi cười: "Bà nội này không vui sao? Có phải bà thấy cháu và Tô Trạm ít dành thời gian cho bà không?"
Bà cụ nắm lấy tay cô ấy: “Cháu đúng là người hiểu chuyện nhất, cũng rõ tâm tư bà nhất”.
Tần Nhã cúi đầu không nói lời nào.
“Tiểu Tuyết, bưng canh cho chị cháu.” Bà già ra lệnh.
Trần Tuyết đứng dậy, đi vào bếp dọn canh. Tần Nhã nghe thấy phải uống canh, thân thể nhẹ nhàng run lên.
Cô ấy ngước mắt lên: "Bà nội, không uống được không ạ?"
“Không được”. Bà cụ đặc biệt kiên quyết.
Trần Tuyết bưng một bát canh đi ra.
“Cô bưng canh vào trong phòng đi” Tô Trạm nói.
Anh ta biết Tần Nhã khó chịu nên mới bảo Trần Tuyết mang canh vào trong phòng, như vậy cô ấy không uống, mà có thể đổ sạch.
Bà cụ buồn bực, nhìn chằm chằm Tô Trạm: "Cháu có ý gì?"
Bà cụ nói là thuốc bắc để bồi bổ thân thể.
Sau đó cô ấy chụp ảnh và kiểm tra trên mạng, hóa ra là...
- -----------------