“Bọn họ làm cái gì vậy?” Diêu Thanh Thanh đứng ở phía sau của Bạch Dận Ninh nhìn những người này và hỏi.
Bạch Dận Ninh lắc đầu, anh ta cũng không biết những người này là ai.
Chỉ nhìn thấy họ lấy từng chiếc vali lớn nhỏ từ trong xe ra, trong đó có một chiếc vali giống với loại có khóa mật mã và làm bằng vật liệu siêu kim loại chuyên dùng để đựng những thứ quý giá.
Bọn họ mỗi người xách một chiếc vali và đi về phía biệt thự.
“Chúng ta cũng đi theo họ vào trong đi.” Diêu Thanh Thanh nói.
Bạch Dận Ninh cũng muốn xem những người này đang làm cái gì nên gật đầu đi theo họ tiến vào sân phía trước biệt thự, người đi đầu tiên bấm chuông cửa.
Là vú Vu ra mở cửa, bởi vì có tin tức của ngày hôm qua, nên Lâm Tân Ngôn cũng đã biết sơ qua mấy ngày nay Tông Cảnh Hạo đang làm cái gì, nhưng anh vẫn chưa trở về, vì vậy cô rất lo lắng cho anh nên buổi tối đều ngủ không ngon giấc. Cô cho rằng Tông Cảnh Hạo hẳn là đã quay lại vậy nên buổi sáng cũng dậy từ rất sớm, nhưng đợi mãi đến trưa vẫn không thấy anh trở về. Buổi trưa cô tùy tiện ăn một chút gì đó và cảm thấy buồn ngủ nên đi lên lầu đánh một giấc.
Trong phòng khách, Tông Khải Phong và Lâm Hi Thần đang chơi cờ vua, còn Tần Nhã và Trình Dục Ôn chơi bài poker với Lâm Nhuỵ Hi.
Trong phòng vẫn đang bật điều hòa nên rất mát mẻ, dì Vương đang rửa hoa quả ở trong bếp, sau bữa trưa khoảng nửa tiếng ăn hoa quả sẽ rất tốt cho sức khoẻ.
Chuông cửa bất chợt vang lên, mọi người đều bất giác liếc nhìn về phía cánh cửa, rốt cuộc Tông Cảnh Hạo đã có mấy ngày chưa trở về, ai cũng nghĩ là anh ấy quay lại rồi.
Vú Vu cũng nghĩ như vậy nhưng khi cánh cửa mở ra, người đứng bên ngoài không phải là người mà mọi người nghĩ tới.
“Các anh là ai?” Vú Vu cảnh giác hỏi.
“Chúng tôi là người của công ty bảo hiểm.” Người đàn ông mặc bộ vest màu đen có dáng vẻ đĩnh đạc và trông rất có năng lực, trên tay đeo đôi găng tay màu trắng: “Chúng tôi chịu sự ủy thác của anh Tông đưa đồ vật lại đây.”
“Công ty bảo hiểm?” Mặc dù vú Vu vẫn có chút nghi ngờ nhưng lại không xa lạ với hai chữ anh Tông này.
“Chúng tôi là nhân viên của LEO.” Bốn người còn lại lên tiếng.
Tần Nhã phản ứng rất nhanh khi nghe họ nói là người của LEO, cô lập tức biết những người này đến đây để làm gì, Lâm Tân Ngôn nói rằng cô ấy sắp tổ chức hôn lễ với Tông Cảnh Hạo, như vậy chắc chắn phải đặt mua rất nhiều đồ dùng cho lễ cưới.
Chẳng lẽ là Tông Cảnh Hạo đặt riêng váy cưới của Lâm Tân Ngôn ở LEO?
Cô đặt bài trong tay xuống vỗ một chút Lâm Nhuỵ Hi: “Con lên lầu kêu mẹ con xuống đi.”
Cô bé rất nghe lời, bỏ bài trên tay xuống rồi chạy lên lầu. Tần Nhã sợ cô bé bị ngã vì vậy dặn dò cô bé chạy chậm một chút.
Bọn họ có tất cả tám người, cộng với Bạch Dận Ninh và Diêu Thanh Thanh, mười người đến cùng một lúc, may là nơi này cũng đủ lớn nên mọi người cũng không cảm thấy quá chật chội.
“Anh đến đây khi nào vậy?” Bạch Dận Ninh nhìn thấy Trình Dục Ôn liền hỏi.
“Tôi làm sao có thể không đến hôn lễ của Cảnh Hạo chứ.” Trình Dục Ôn nói.
Vẻ mặt của Bạch Dận Ninh có chút sững sờ, dường như lập tức đã biết lý do những người này đến đây để làm gì.
“Còn cậu, tại sao lại đến đây?” Trình Dục Ôn hỏi anh ta.
Bạch Dận Ninh ngẩn ra, may mà Diêu Thanh Thanh chạm vào tay của anh ta thì mới tỉnh táo trở lại, ngẩng đầu nhìn Diêu Thanh Thanh và hỏi: “Làm sao vậy?”
Ánh mắt của Trình Dục Ôn nhìn anh ta càng tò mò hơn một chút và nói: “Tôi hỏi cậu làm sao lại đến đây?”
Bạch Dận Ninh nói: “Tôi đến đây cùng với Thanh Thanh, chúng tôi muốn quay lại Bạch Thành, cô ấy muốn đến chào tạm biệt với Ngôn...cô Lâm.”
Anh ta vốn muốn nói Ngôn Ngôn nhưng lại nhanh chóng rút lại và đổi thành cô Lâm.
Lâm Hi Thần ngừng chơi cờ với Tông Khải Phong và chạy đến xem trong vali đang đựng những thứ gì.
Khi Lâm Tân Ngôn bị con gái kéo xuống lầu, cô mới nhìn thấy lúc này đang có rất nhiều người ở trong phòng khách.
Lúc lên lầu Lâm Nhuỵ Hi không nhìn thấy Diêu Thanh Thanh nên khi xuống mới thấy, cô bé kêu lên một tiếng ngạc nhiên và vui mừng: “Dì ơi!”
Lâm Tân Ngôn theo tiếng gọi của con gái nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Bạch Dận Ninh và Diêu Thanh Thanh.
Cô chào hỏi một cách bình tĩnh: “Hai người đến rồi à.”
Bạch Dận Ninh khẽ ngẩng đầu nhìn cô đang đi xuống lầu, một tay dắt con gái và tay còn lại nắm lan can của cầu thang. Trông cô rất thận trọng, có thể nhìn thấy rõ chiếc bụng nhỏ đã nhô lên trong chiếc váy mà cô đang mặc.
Tuy rằng trên mặt cô vẫn còn vẻ vừa mới ngủ dậy, nhưng anh cảm nhận được cô sống rất tốt, trên khuôn mặt lộ ra vẻ dịu dàng và hạnh phúc.
Có lẽ Diêu Thanh Thanh nói đúng, nhìn thấy người mình thích hạnh phúc cũng là một loại hạnh phúc.
“Anh và Thanh Thanh đến đây để chào tạm biệt với em, bọn anh vốn định trở về Bạch Thành, vừa vặn lại nghe tin em muốn tổ chức hôn lễ, nên có lẽ sẽ trì hoãn một chút, em sẽ gửi thiệp mời cho anh chứ?” Bạch Dận Ninh cười và nói.
“Nhất định phải gửi rồi, chúng ta là bạn bè mà.” Khuôn mặt của Lâm Tân Ngôn nở nụ cười nhạt rồi đi tới hỏi: “Những thứ này là gì vậy?”
Tần Nhã nói: “Tất nhiên là cho cậu rồi.”
“Cho tớ?” Lâm Tân Ngôn có chút không tin.
“Cô là cô Lâm, Lâm Tân Ngôn phải không ạ?” Người xách chiếc vali có khóa mật mã trong nhóm người đến đưa đồ lên tiếng hỏi.
Lâm Tân Ngôn gật đầu: “Là tôi.”
“Vậy thì mở tất cả ra đi.” Họ đứng thành một hàng rồi lần lượt mở những chiếc vali trên tay ra, đặt trước mặt của Lâm Tân Ngôn.
Sau đó mọi người đều sững sờ, duy chỉ có Tông Khải Phong vẫn rất bình tĩnh.
Trong chiếc vali có khóa mật mã đó, đặt một chiếc vương miện đang phát ra ánh sáng lấp lánh và được đặt trên tấm vải nhung màu đen.
Tần Nhã chỉ vào và hỏi: “Bên, bên trên đều là kim cương phải không?”
Nếu như tất cả đều là thật, vậy cũng quá xa xỉ rồi.
“Tất nhiên là thật, chiếc vương miện này là do tôi giành được trong một cuộc bán đấu giá được tổ chức tại nước Y vào thời điểm hơn hai mươi năm trước.”
Đây là một chiếc vương miện của hoàng gia, năm 1959, khi đó Farah mới 21 tuổi kết hôn với Thái tử Charley Palafe, vì phục vụ cho hôn lễ mà được tạo thành, phải mất sáu tháng mới làm ra được chiếc vương miện này, trọng lượng của nó lên tới 1600 gram, bên trên có tổng cộng 1469 viên kim cương và 36 viên đá quý. Viên kim cương trần lớn nhất ở phía trước của vương miện là 150 carat, rất sang trọng và quý giá.
Năm 1983, chiếc vương miện này được bán cho nhà đấu giá của nước Y, và đã được bán đấu giá trong chín năm qua, khi đó nó được mua bởi một người ẩn danh trong nước với giá hai trăm năm mươi hai tỉ đồng, và còn được lan truyền xôn xao để đoán xem người mua chiếc vương miện này là ai.
Bởi vì tương đối bí mật cho nên bên ngoài cũng không biết người nào mua mà chỉ biết là người trong nước. Lúc đó còn có người suy đoán là một nữ đại gia ở trong nước.
Tông Khải Phong mua chiếc vương miện này vốn định tặng nó cho Trình Dục Tú, mặc dù hai người đã là vợ chồng nhưng ông ta chưa từng biểu lộ lòng mình với cô ấy.
Đây là điều ông ta hối tiếc nhất trong cuộc đời của mình.
Ông ta đã cất giữ chiếc vương miện này ở một công ty bảo hiểm của nước ngoài, khi biết tin Tông Cảnh Hạo và Lâm Tân Ngôn muốn tổ chức hôn lễ, đã đặc biệt cho người đưa nó đến đây. . truyện kiếm hiệp hay
Sợi dây chuyền và đôi bông tai cùng một bộ với chiếc vương miện, Tông Cảnh Hạo cũng đã nhờ người tìm kiếm nhưng khó khăn lắm mới tìm được thì phía bên kia lại không muốn bán. Sau đó không biết dùng cách gì thuyết phục được người chủ mới mua lại được.
“Chậc chậc.”
Tần Nhã không khỏi tặc lưỡi.
“Con cũng thích.” Lâm Nhuỵ Hi chớp đôi mắt, thật là sáng lấp lánh.
Tông Khải Phong sờ đầu cháu gái: “Sau này mẹ con sẽ truyền lại cho con, khi con kết hôn có thể đội nó.”
“Oa, con vui quá.” Lâm Nhuỵ Hi vô cùng thích thú, cô bé muốn lớn lên ngay lập tức để có thể đội chiếc vương miện này.
Thật sự rất xinh đẹp. Hộp còn lại đựng dây chuyền và đôi bông tai.
Bởi vì quen biết với Lâm Tân Ngôn nên anh ta nói chuyện gần gũi hơn.
“Bà William còn gửi cho cô một bức thư.”
- -----------------