Mục lục
Đoạt Yêu Lâm Thiếu: Hãy Buông Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cục trưởng Tống ra chào hỏi Thẩm Bồi Xuyên rồi ngồi xuống:



"Kể cho tôi nghe đi, cậu đã đắc tội với người như thế nào rồi?"



Thẩm Bồi Xuyên cũng ngồi xuống nói:



"Có thể là Cố Bắc."



Cục trưởng Tống cảm thấy hơi mơ hồ một chút. Cố Bắc? Anh ta chưa bao giờ nghe qua tên của người này.



Thẩm Bồi Xuyên nói là Cố Bắc của nhà họ Cố ở thành phố B. Lúc này Cục trưởng Tống mới hiểu ra người này là ai:



"Cậu đã đắc tội với cậu thiếu gia được ông Cố nuông chiều đến mức không biết trời cao đất dày rồi sao?"



"Đúng vậy ạ." Thẩm Bồi Xuyên hạ thấp con mắt xuống.



"Cậu không phải là người thích đi gây chuyện cơ mà, tại sao lại đắc tội với cậu ta cơ chứ?" Cục trưởng Tống rất hiểu Thẩm Bồi Xuyên, cậu ra không phải loại người thích đi tranh đua và háo thắng. Hơn nữa cái cậu Cố Bắc kia cũng không có liên quan tới Thẩm Bồi Xuyên trong công việc. Cố Bắc cũng không phải nhân viên của nhà nước, căn bản không thể nào nảy sinh mâu thuẫn lẫn nhau trong công việc. Nếu như vậy chỉ có một lí do duy nhất chính là xảy ra xung đột ở phương diện cuộc sống rồi.



Thẩm Bồi Xuyên cũng không giấu diếm Cục trưởng Tống:



"Bạn gái của một người bạn của tôi bị anh ta bắt đi rồi, chính là do chuyện lần trước xảy ra ở ngôi chùa đó. Tôi đang điều tra anh ta, đoán chừng là anh ta cũng biết tôi đang điều tra anh ta nên mới hãm hại tôi."



Cục trưởng Tống cũng rất bất đắc dĩ, ông Cố là người có mối quan hệ vô cùng rộng rãi, cũng giúp được không ít người giỏi giang có thể phất lên. Nếu như ông ta muốn ra tay làm sụp đổ một ai đó thì cũng không phải là chuyện khó khăn gì.



"Tôi không sao, cùng lắm thì tôi không làm nữa là được." Thẩm Bồi Xuyên có chút không thèm để ý mà nói. Tất nhiên là anh ta sẽ cảm thấy nuối tiếc, nhưng nếu như thực sự không thể làm được nữa, vậy anh ta cũng phải chấp nhận mà thôi.



Cục trưởng Tống trừng mắt nhìn anh ta, rõ ràng là không đồng ý với cách xử lý này của anh:



"Lúc trước cậu nói với thuộc hạ của tôi những lời như thế nào rồi? Bây giờ còn dám nói là không làm nữa, chẳng có chuyện gì to tát?"



Thẩm Bồi Xuyên đương nhiên không muốn như vậy, nhưng việc bị điều tra sắp tới quả thực không phải là chuyện có thể đem ra đùa giỡn.



Trong chốc lát, vẻ mặt của cục trưởng Tống hơi trầm xuống:



"Tôi sẽ giúp cậu tìm hiểu nguyên nhân xem sao."



"Tôi không muốn để anh phải hao tâm tổn trí." Thẩm Bồi Xuyên thật sự không muốn gây thêm phiền phức cho cục trưởng Tống nữa.



Ngược lại nghe được lời này của Thẩm Bồi Xuyên, cục trưởng Tống lại có chút mất hứng. Anh cả thấy Thẩm Bồi Xuyên không coi tiền đồ của mình là chuyện to tát, nghiêm giọng mắng:



"Cậu nói cái gì vậy? Chuyện ảnh hưởng đến sự nghiệp tương lai mà cậu còn không thèm để ý, ý chí mạnh mẽ hồi trước của cậu biến đi đâu mất rồi?"



Thẩm Bồi Xuyên cúi đầu không nói gì, đương nhiên là anh muốn tìm hiểu rõ sự thật, anh muốn làm chuyện tốt, anh cố gắng làm cho sự tồn tại của minh trở nên có ý nghĩa. Tất nhiên anh không muốn mình cứ mãi như thế này, nhưng sự việc đã xảy ra như vậy rồi, anh chỉ có thể làm cho thật tốt chuyện xấu xa nhất mà thôi.



Anh không muốn nói chuyện này cho bất kì người nào, đặc biệt là Tông Cảnh Hạo. Anh ta đang chuẩn bị cho lễ kết hôn, vào khoảng thời gian này anh không muốn gây ra cho người khác bất cứ phiền phức gì.



"Bất kể như thế nào đi chăng nữa, cậu chưa từng làm qua việc này. Chúng ta sẽ tận lực nghĩ cách giải quyết, từ nay về sau không cho phép cậu ở trước mặt tôi có cái trạng thái tồi tệ như vậy nữa, có biết chưa?"



Mặt cục trưởng Tống lạnh lại rồi nói. Trong thâm tâm Thẩm Bồi Xuyên cảm thấy vô cùng hổ thẹn với sự tín nhiệm và bồi dưỡng của cục trưởng Tống đối với mình.



Lúc này, cục trưởng Tống bỗng nhiên đứng lên cầm lấy mũ:



"Tôi đi tìm người tìm hiểu một chút."



Thẩm Bồi Xuyên không biết phải nói lời gì với cục trưởng Tống, anh ta giống như một người bố của cậu vậy.



"Cảm ơn." tuy rằng hai chữ này không thể nào biểu đạt được hết cảm xúc của anh.



Cục trưởng Tống vỗ vỗ bả vai Thẩm Bồi Xuyên:



"Cậu lấy lại tinh thần cho tôi, cái loại chuyện không có thật này, chúng ta không cần phải sợ. Còn nữa, anh nói cảm ơn với tôi làm cái gì?"



Thẩm Bồi Xuyên cười cười:



"Cảm ơn đối với sự tín nhiệm và đào tạo của ngài, tôi rất cảm kích nhưng không biết phải báo đáp ngài như thế nào."







"Làm việc đúng với lương tâm thì không cần báo đáp." Cục trưởng Tống nói xong liền đi ra ngoài.



Thẩm Bồi Xuyên hít một hơi thật sâu sau đó cũng theo cục trưởng Tống ra ngoài. Anh đẩy cửa ban công, trên bàn còn đặt một tập tài liệu về mẹ của Tang Du. Anh cầm lên đi đưa đến phòng hồ sơ. Sau khi đưa xong, trên đường trở về anh va phải một thuộc hạ.



"Cục phó Thẩm, ở đây có thư của anh."



"Thư gì thế?" Thẩm Bồi Xuyên hỏi.



"Vẫn đang để ở chỗ ngồi của tôi, để tôi đi lấy cho anh." người đó nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình rồi cầm phong thư đem tới cho Thẩm Bồi Xuyên.



"Một người phụ nữ tên Tang Du bảo tôi chuyển giao cho anh."



Thẩm Bồi Xuyên nghe thấy cái tên này, không hiểu sao tim lại run lên một cái.



Thẩm Bồi Xuyên nhận lấy bức thư rồi hỏi:



"Cô ấy gửi tới đây từ lúc nào vậy?"



"Từ hôm qua rồi ạ." Người đó trả lời.



Thẩm Bồi Xuyên hơi cau mày lại: "Hôm qua?"



"Đúng vậy, chính là hôm qua. Cô ấy tới tìm anh nhưng lúc đó anh không ở đây. Tôi còn nói với cô ấy chỗ ngồi của anh nhưng có lẽ vì không nhìn thấy anh nên cô ấy mới để lại thư."



Thẩm Bồi Xuyên nói biết rồi, sau đó cầm lấy bức thư trở về phòng làm việc đóng chặt cửa. Anh đi tới bàn làm việc rồi ngồi xuống, nhìn lá thư màu đỏ nhưng lại không mở ra xem ngay lập tức. Anh ta đang suy nghĩ xem cô ta sẽ nói với anh cái gì.



Qua một lúc, anh mới chậm rãi mở lá thư ra. Đập vào mắt là những dòng chữ màu đen được viết bằng bút lông. Những chữ cái được viết tinh tế xinh đẹp vô cùng nắn nót. Cách mở đầu bức thư cũng không giống với cách mở đầu truyền thống mà trực tiếp vào thẳng nội dung.



“Vốn dĩ em muốn được đối mặt với anh để nói một lời từ biệt, kết quả lại không tìm thấy anh. Em cảm thấy chúng ta quả thực không có duyên phận mấy. Cũng giống như tuổi tác của chúng ta tuy rằng giống nhau, nhưng anh đã có một sự nghiệp thành công, còn mới vẫn chưa tốt nghiệp đại học. Cái này gọi là sự chênh lệch.



Lúc đầu em rất có thiện cảm với anh, đại khái là từ nhỏ em đã thiếu tình yêu thương của bố, vì thế nên em thích những người đàn ông trưởng thành và chững chạc. Mà vừa hay anh lại là người đàn ông có tính cách như vậy. Nhưng mà em cũng biết rõ rằng chúng ta không thể có khả năng, anh cần một người vợ có thể giúp đỡ được cho anh, mà rất rõ ràng em lại không thể trở thành một người như vậy.



Em đi đây, em dự định sẽ rời khỏi thành phố B, sau này cũng không quay lại đây nữa. Em sợ rằng chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa rồi. Thật sự rất cảm ơn anh từ trước tới nay vẫn luôn chăm sóc cho em. Cảm ơn anh.



À đúng rồi, anh cũng phải nhanh chóng tìm người yêu đi thôi. Nếu không anh thực sự già rồi đó. Gặp được người mà mình thích thì phải dũng cảm theo đuổi họ đấy nhé, anh chẳng hiểu lãng mạn chút nào hết, đừng bỏ lỡ duyên phận. Cuối cùng của cuối cùng, chúc anh hạnh phúc.



Người lạ nơi xa xăm, sau này cũng sẽ không gặp lại.



Tang Du.”



Đôi mắt của Thẩm Bồi Xuyên rũ xuống, trên gương mặt cũng không lộ ra biểu cảm gì khiến người ta không rõ lúc này tâm trạng của anh như thế nào, có cảm nhận gì.



Anh đem lá thư bỏ vào trong bì thư, để lại lên bàn. Anh lấy điện thoại di động ra, bấm số của cô nhưng đáp lại chỉ là số trống.



Trước khi cô ấy rời khỏi thành phố B đã khoá số điện thoại di động đã đăng kí ở chỗ này lại, cô ấy đã thật sự quyết tâm rời khỏi nơi này.



Anh ấy quay trở lại danh bạ điện thoại, ấn gọi cho Tô Trạm. Tô Trạm lúc này đang xoa bóp đầu cho bà, bà anh tuy đã khôi phục được khả năng nói nhưng dù sao bà cũng đã lớn tuổi, khả năng đi lại chắc chắn không thể phục hồi lại được rồi.



Bà không nỡ qua đời, bởi vì bà còn chưa tận mắt nhìn thấy cháu trai duy nhất của bà lập gia đình.



"Lúc nào thì cháu mới đem Tần Nhã quay về đây?" Bà hỏi, trong lòng bà vẫn vừa ý nhất đối với con bé Tần Nhã.



"Chuyện lần trước đều là cháu sai đấy, cháu phải xin lỗi con bé. Cho dù cháu có phải quỳ xuống, cháu cũng phải mang con bé quay lại đây cho bà."



Thái độ của bà vô cùng rõ ràng.



Tô Trạm trả lời: "Cháu biết rồi."



"Haizzz, thiếu chút nữa là bà có thể ôm cháu trai rồi, nguyện vọng của bà ở đời này chính là có thể nhìn thấy cháu và Tần Nhã quay lại, sau đó sinh một đứa bé kháu khỉnh. Như vậy bà không còn gì để cảm thấy hối tiếc nữa, cho dù chết đi cũng có thể nhắm mắt được rồi."



"Bà phải sống đến một trăm tuổi mới được." Tô Trạm nắm lấy tay bà nội



"Bà yên tâm đi, con nhất định sẽ tìm Tần Nhã về cho bà. Sau đó sinh thật nhiều thật nhiều cháu chắt cho bà. Sau này bà còn phải bế cháu giúp con nữa kìa, vì vậy bà nhất định phải có thật nhiều sức khoẻ đó."







Bà nội cười cười, lúc này điện thoại trong túi áo của Tô Trạm kêu lên, anh ta lấy ra nhìn trên màn hình hiển thị số của Thẩm Bồi Xuyên liền ấn nút nghe:



"Thẩm Bồi Xuyên?"



"Có rảnh không, ra uống với tôi vài ly."



Tô Trạm nghe ra được tâm trạng của Thẩm Bồi Xuyên có vẻ suy sụp liền hỏi:



"Anh sao thế?"



"Nếu như anh có thời gian thì ra đây uống với tôi một ly, còn không thì đừng có hỏi nhiều như thế."



Tô Trạm hạ điện thoại xuống nhìn lại màn hình một lần nữa, xác nhận chính là Thẩm Bồi Xuyên, tên này bị sao vậy, cứ như cắn phải thuốc nổ vậy.



"Tôi có thời gian, anh đang ở đâu?" Tô Trạm hỏi.



Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói của Thẩm Bồi Xuyên:



"Tôi đang ở quán rượu chúng ta vẫn thường hay đến, đợi anh ở đó."



"Ok, tôi biết rồi." Nói xong Tô Trạm cúp điện thoại, nhìn bà nội.



"Là Thẩm Bồi Xuyên, cháu nghe thấy tâm trạng cậu ấy có vẻ không vui, bèn gọi cháu ra cùng cậu ấy uống một ly."



Bà nội thở dài một hơi:



"Thẩm Bồi Xuyên cũng không có bạn gái sao?"



Tô Trạm nói đúng vậy.



"Haizzz, mấy đứa các cháu đứa nào cũng khiến người khác phải lo lắng, đều là những người trưởng thành cả rồi, vẫn chưa sắp xếp ổn thoả chuyện hôn nhân đại sự."



Tô Trạm vỗ vỗ bàn tay của bà nội: "Bà đừng lo lắng nữa, cháu đi trước đây."



Bà nội xua tay: "Mau đi đi, đừng có uống nhiều đó. Cũng phải khuyên thằng bé uống ít lại một chút. Rượu không phải là thứ có lợi cho sức khoẻ đâu."



"Cháu biết rồi, bà nghỉ ngơi một lát đi." Tô Trạm lấy chìa khoá xe, sau đó dặn dò người giúp việc: "Chăm sóc bà nội thật tốt."



Người giúp việc nói: "Tôi sẽ chăm sóc bà cẩn thận."



Tô Trạm ra khỏi nhà sau đó lái xe đến quán rượu mà bọn họ thường xuyên lui tới.



Khi Tô Trạm đến nơi, Thẩm Bồi Xuyên một mình cũng đã uống khá nhiều rượu rồi. Anh đi tới bên cạnh Thẩm Bồi Xuyên cầm lấy chai rượu tự rót cho mình một ly đầy vào chiếc ly đã được chuẩn bị sẵn bên cạnh.



"Anh có tâm sự gì sao?"



Thẩm Bồi Xuyên nói không có: "Chỉ là tâm trạng không được tốt mà thôi."



Tô Trạm uống ực một hơi, rõ ràng là anh không tin tưởng lời Thẩm Bồi Xuyên nói:






"Có phải làm giận dỗi với bạn gái rồi chứ gì?"



Thẩm Bồi Xuyên dường như dần dần ngả đầu ra, giọng nói có chút lạnh.



- -----------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK