Mục lục
Đoạt Yêu Lâm Thiếu: Hãy Buông Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Ổn sững sờ nhìn Tang Du, anh ta không nghĩ cô sẽ phản ứng lớn như vậy: “Anh, anh cũng không có ý gì khác, anh chỉ là sợ em ở cùng anh ta sẽ không được hạnh phúc…”



“Vậy anh cảm thấy chỉ cần có tiền sẽ hạnh phúc sao?” Nghe vậy Tang Du sắc bén hỏi lại.



Vương Ổn có chút oan ức giải thích: “Rõ ràng là Thẩm tiên sinh nói không có công việc sẽ không thể cho em một cuộc sống tốt cho nên anh mới hỏi anh ta.”



Ngay cả anh Thẩm anh ta cũng không gọi.



Có lẽ anh ta cảm thấy là Thẩm Bồi Xuyên đã cướp cơ hội của mình.



Nếu như không có anh ta nhất định anh sẽ còn cơ hội.



Tang Du nhìn về phía Thẩm Bồi Xuyên, giống như đang hỏi, anh nói sao?



Thẩm Bồi Xuyên ho nhẹ, dám làm mà không dám nhận không phải tác phong của anh: “ Là anh nói.”



Nghe vậy Tang Du kéo lấy cánh tay anh: “ Anh nói cũng đúng.”



Vương Ổn: “...”



Anh ta trợn tròn mắt, đây là đạo lý gì?



“Tang Du, em không công bằng, tại sao anh ta thì nói đúng mà anh nói không đúng? Em thiên vị.”







“Anh ấy là bạn trai tôi, anh ấy ra sao tôi đều thích, cho dù là sai tôi cũng thấy đúng, điều này có vấn đề gì sao?” Tang Du biết mình như vậy là ‘không công bằng’ nhưng cô muốn bao che cho người đàn ông này.



Bởi vì đây là người đàn ông của cô.



Cô thích anh, muốn dành hết tình yêu cho anh.



“Tang Du em thay đổi rồi, em vốn không phải người không biết nói đạo lý như vậy.” Vương Ổn đột nhiên phát hiện dường như anh không hề quen biết cô nữa rồi.



Thường ngày cô chính là cô gái dịu dàng, hơn nữa còn là một cô gái rất đáng yêu tại sao đột nhiên cô lại trở thành như vậy?



Chẳng lẽ yêu một người chính là sẽ không có đạo lý như vậy?



“Cho dù em có thích anh ta đi nữa thì em cũng không thể đánh mất chính mình, thời gian lâu dần anh ta sẽ xem thường em sau đó sẽ không yêu em nữa, rồi vứt bỏ em.” Vương Ổn lo lắng sau này Tang Du sẽ bị tổn thương, tình yêu của cô rất nhỏ bé, tương lai lâu dài sẽ bị Thẩm Bồi Xuyên xem thường.



Tang Du cúi đầu cầm lấy tay Thẩm Bồi Xuyên đan mười ngón tay vào nhau, cô biết Thẩm Bồi Xuyên không phải loại người không có trách nhiệm như vây, cô tin tưởng anh, cũng tin tưởng vào mắt nhìn của mình.



“Nếu không thích tôi sẽ không bỏ ra bất cứ thứ gì, nhưng yêu thì tôi sẽ bỏ ra tất cả, coi như sau này là tôi có nhìn lầm người, bị tổn thương, tôi cũng sẽ chấp nhận.” Tang Du ngẩng đầu nhìn Thẩm Bồi Xuyên nhưng lời nói là với Vương Ổn.



Vương Ổn không thể hiểu được suy nghĩ của cô, tại sao lại không chuẩn bị trước khi chuyện chưa xảy ra? Tại sao nhất định phải toàn tâm toàn ý đi vào một con đường đầy khó khăn? Nhất định không chịu để cho bản thân một con đường lui?”



“Thật ngốc, người ta đều nói đàn bà khi yêu chỉ số thông minh đều là số không, bây giờ anh đã tin.” Nói xong quay đầu bước đi, nhưng đi được hai bước lại dừng lại quay đầu nhìn Thẩm Bồi Xuyên cảnh cáo: “Nhất định phải đối tốt với cô ấy, nếu anh không đối xử tốt với cô ây tôi nhất định sẽ không khách khí với anh, không cần biết anh là ai tôi nhất định sẽ đánh anh!”







Nói xong anh ta bước đi.



Thẩm Bồi Xuyên nói to: “Tôi sẽ không để cho anh có cơ hội đánh tôi.”



Vương Ổn dừng chân nhưng không quay đầu lại cũng không nói gì sau đó lần nữa bước đi, bóng lưng cô đơn dần dần biến mất trong bóng đêm.



Tang Du thở dài một cái: “Cũng không biết sau này em có hối hận không, cự tuyệt một người quan tâm mình như vậy.”






Thẩm Bồi Xuyên đuổi theo nắm lấy cổ tay cô đem cả người cô ôm vào lòng: “Lời em đã nói sao có thể hối hận? Em không thể làm người không giữ lời.”



Tang Du bị anh ôm rất chặt, ngực bị siết chặt đến sắp không thở nổi, hai chân gần như đã cách khỏi mặt đất, cô ngẩng đầu cố ý đưa môi đến gần cằm anh: “Nếu em hối hận anh có thể làm gì được em?”



- -----------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK