Thẩm Bồi Xuyên và Tô Trạm có lẽ đều chưa từng nhìn thấy một Tông Cảnh Hạo đáng thương như vậy. Để gặp được Lâm Tân Ngôn, mà làm bản thân giống như một ăn mày, không cần cả thân phận.
Anh trở về khu chung cư chuẩn bị đợi tin của con trai nhưng lại nhìn thấy Thiệu Vân đi ra từ bên trong.
Thiệu Vân và Lâm Tân Ngôn có nói chuyện triển lãm vì vậy nên muộn như vậy mới về. Ông đi tới, không nói gì mà đưa cho Tông Cảnh Hạo thẻ vào cửa khu chung cư: “Không có cái này, cậu không vào được.”
Tông Cảnh Hạo không ngại ngần mà đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Thiệu Vân nghĩ một lát: “Hay là tới chỗ tôi tắm qua?”
“Không cần, ngày mai tôi còn phải quay về.” Quan Kình gọi cho anh nói Thẩm Bồi Xuyên xảy ra chuyện rồi, lúc đó anh không nghe rõ là xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng Tông Ngôn Hi liền tắt máy, Quan Kình tưởng anh nghe thấy rồi nên mới không gọi lại.
Nếu như chuyện nhỏ, chắc chắn Quan Kình sẽ không nói với anh vì vậy sau khi anh gặp Lâm Tân Ngôn liền phải quay về.
Thiệu Vân mỉm cười, lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho anh: “Có gì cần tôi giúp có thể tìm tôi, tôi rất quen thuộc với thành phố C.”
“Ông là gì của Trang Tử Ý?” Tông Cảnh Hạo cầm tấm danh thiếp hỏi.
Thiệu Vân ngẩn người một lúc, rất lâu rồi không có người nhắc tới Trang Tử Ý trước mặt ông. Nụ cười trên môi ông nhạt dần: “Hồi còn trẻ nổi loạn, thích gây chuyện, sút nữa bị người ta cắt mất tay, là anh ấy đã cứu tôi, sau này tôi luôn đi theo anh ấy, sau đó, anh...tôi liền thay anh ấy canh chừng JK.”
Nói xong ông liền nhìn Tông Cảnh Hạo: “Cậu là người Văn Nhàn sắp xếp bên cạnh Ngôn Ngôn.”
Ông dùng câu trần thuật, không phải câu hỏi.
Lúc Văn Nhàn không cho ông đi tìm Lâm Tân Ngôn, nói đã sắp xếp tốt cho cô rồi, mặc dù Văn Nhàn không nói thẳng nhưng hai đứa con của Lâm Tân Ngôn đều mang họ Tông, ông liền biết mọi chuyện là như thế nào.
Lúc ấy, nhà chồng Văn Nhàn cũng họ Tông.
Là người từng trải, đương nhiên hiểu được nội tình.
“Chúng tôi gặp nhau là duyên phận.” Không phải sắp xếp gì, càng không phải ai đó vì muốn chuộc tội mà đưa anh tới bên Lâm Tân Ngôn.
Anh thấy đó là một sự tổn thương, tổn thương tới trái tim và con người Lâm Tân Ngôn, là con cờ chuộc tội thay mẹ. Còn đối với anh, đó là sự sỉ nhục tình cảm của anh.
Trong nhận thức của anh, tình cảm của anh và Lâm Tân Ngôn đơn thuần không bị bất cứ ai, bất cứ điều gì cản trở, anh thích cô, chỉ đơn giản như vậy.
Thiệu Vân mím mối cười như thể nhận ra lời mình nói không dễ nghe cho lắm, không có ai thích bị sắp đặt: “Vậy tôi đi đây.”
Tông Cảnh Hạo ừm nhẹ.
Sau khi Thiệu Vân đi, anh liền tìm một chỗ ngồi. Một giờ kém liền nhận được điện thoại của Tông Ngôn Thần, kêu mấy tiếng rồi bị ngắt.
Đây là giao hẹn giữa anh và con trai, sau khi Lâm Tân Ngôn ngủ, con trai sẽ gọi cho anh. Anh nhìn đồng hồ chau mày, giờ này mới ngủ?
Anh không có thời gian nghĩ tới chuyện này quá lây mà dùng thẻ Thiệu Vân đưa, vào trong khu chung cư một cách thuận lợi, tìm được căn phòng Lâm Tân Ngôn ở, cửa không đóng chặt, vừa đẩy nhẹ đã mở. Tông Ngôn Thần mặc bộ đồ ngủ mùa hè, chân đi đôi dép lê, đứng trước phòng khách, trong phòng không bật đèn, rèm cửa không kéo xuống, có ánh sáng bên ngoài hắt vào, đủ để nhìn rõ nội thất bên trong.
Tông Ngôn Thần lấy đôi dép lê cho anh, dặn ba: “Ba khẽ thôi.”
“Bình thường mami cũng ngủ muộn như vậy sao?” Anh đi đôi dép lê, nhỏ tiếng nói.
Tông Ngôn Thần gật đầu nói khẽ: “Gần như vậy, nhưng ngủ cũng muộn, có lúc vì công việc, có lúc...con cũng không biết tại sao mami không ngủ được, tóm lại hầu như qua mười hai giờ mới ngủ.”
Nói xong, anh đi về phía phòng Lâm Tân Ngôn nhẹ nhàng nói: “Mami ngủ phòng này.”
Tông Cảnh Hạo đứng trước cửa xoa đầu con trai: “Cảm ơn con.”
Anh đi tới bên giường, đi rất nhẹ nên người phụ nữ nằm trên giường không phát hiện ra. Cô nằm nghiêng vùi đầu trong gối, tóc rối che đi nửa mặt, anh lấy tay bới tóc giúp cô, nửa khuôn mặt lộ ra, đường nét rất tinh tế, nhỏ nhắn.
Hai tháng không gặp, cô không mập lên chút nào, mà hình như còn gầy đi, khiến anh rất đau lòng.
Anh nghĩ, nếu như thời gian kéo dài ra một chút, cứ yên lặng như vậy ngồi ngắm nhìn cô cả đời.
Anh cúi người hôn lên trán cô, mùi hương đặc biệt trên người cô phảng phất trong từng hơi thở của anh khiến anh say đắm, khiến anh điên dại, môi anh không ngừng lướt qua làn da cô.
Vậy mà người phụ nữ nằm trên giường lại chau mày đau khổ, cô nằm mơ, trong mơ cô bị bỏ lại ở một thế giới không bóng người, xung quanh không có gì cả, chỉ toàn bóng tối, tiếng gầm thét văng vẳng, tiếng thét lớn như quái thú, tới gần cô từng chút từng chút một, cuối cùng đẩy cô xuống đất. Cô nhìn thấy cái miệng lớn đầy máu nên bật dậy, cô vô cùng sợ hãi, cô muốn hét lên muốn kêu, nhưng cô họng lại nghẹn lại khiến cô không thét nổi, cơ thể cũng không cử động được, cô cố dùng hết sức nhưng cũng không thể vùng vẫy.
Chỉ muốn ôm anh, như vậy trong đêm tối sẽ không sợ hãi.
Cô ôm rất lâu, tới khi thiếp đi, mí mắt không chống chọi nổi nữa. Anh đột nhiên trở người ôm cô vào lòng, đôi môi ấm nóng đặt lên môi cô, anh hôn rất sâu, sâu tới mức cô sắp thở không nổi nhưng lại rất thỏa mãn.
- -----------------