Mục lục
Đoạt Yêu Lâm Thiếu: Hãy Buông Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Thanh gọi Tông Cảnh Hạo.



Bước chân Tông Cảnh Hạo không có ý dừng lại, dứt khoát đi thẳng, khi Văn Khuynh quyết định làm như vậy nên nghĩ tới việc mối quan hệ của bọn họ đã kết thúc.



Đây chính là kết quả tất yếu.



Anh không thể khoan nhượng cho một người lúc nào cũng chỉ hăm he chia cắt anh và Lâm Tân Ngôn.



Mặc dù anh cũng từng để ý tới quan hệ của Lâm Tân Ngôn và Trình Dục Tú, theo như Lâm Tân Ngôn nói, có lẽ Trình Dục Tú đã sai nhưng cũng không xấu, nghĩ như vậy không phải là nói anh tình nguyện chấp nhận Trình Dục Tú, cuộc đời này của anh sẽ không bao giờ chấp nhận bà, những điều anh có thể làm đó là không chấp nhận, không gần gũi, duy trì thái độ như trước đây.



Anh không thể để Văn Nhàn thấy bất an được.



Khi Tông Cảnh Hạo bước vào phòng làm việc, cửa thang máy mở ra, vài nhân viên y tế bước ra: “Bệnh nhân ở đâu?”



Trần Thanh nghe tiếng nói liền hét lên: “Ở đây, ở trong này.”



Cửa phòng làm việc đóng lại, chặn đứng những âm thanh bên ngoài.



Văn Khuynh được nhân viên y tế khiêng lên cáng, Trần Thanh đi theo sau.



Xe cứu hộ dừng ở đại sảnh.



Trước cổng khác của nhà họ Văn, Lý Chiến đang đứng ở đó, những hình ảnh trong đầu đều là khuôn mặt non nớt và đôi mắt lấp lánh của Lâm Hi Thần, nhớ lần đầu gặp cậu bé mới lớn có một chút, đứng bên cạnh anh không hề kiêng dè ngẩng đầu lên hỏi: “Chú cũng là sinh viên ở đây à?”



Khi ấy Lý Chiến cảm thấy rất kì lạ, trong trường học sao lại có đứa bé nhỏ như vậy?



Đây là trường đại học, không phải nhà trẻ.



Lúc đầu Lý Chiến thấy khá hay, liền quỳ xuống nhìn cậu bé: “Nghe giọng của cháu hình như là sinh viên ở đây à.”







Anh cúi đầu nhìn quần của cậu: “Vẫn còn mặc tã ư?”



Lúc này Lâm Hi Thần xù lông lên: “Chú mới mặc tã ấy.”



Cậu nhóc hét lên với anh.



Khuôn mặt nhỏ phồng lên, giận đùng đùng.



Sau này anh mới biết cậu nhóc này được đặc cách vào học, vì tuổi nhỏ nên các tiết học trên lớp cũng không các sinh viên khác, chỉ là do cậu bé quá tài năng nên hiệu trưởng mới đồng ý cho cậu tới học.



Lúc đó anh rất hiếu kỳ về ba mẹ của Lâm Hi Thần, sao cậu bé có thể thông minh như vậy? Sau này anh mới biết Lâm Hi Thần là một đứa con của gia đình đơn thân, cậu còn có một em gái nữa, trong nhà chỉ có hai người phụ nữ, một phụ trách chăm sóc họ, còn một người đi kiếm tiền nuôi gia đình.



Khi đó anh rất kinh ngạc, không ngờ Lâm Hi Thần lại là con của gia đình đơn thân, cậu bé thông minh hiểu chuyện, khiến người khác yêu mến, thương cậu không có cha…



Sau khi biết gia đình cậu, anh rất ngưỡng mộ Lâm Tân Ngôn vì một mình có thể gánh vác gia đình và dạy dỗ hai đứa con rất tốt.



Anh ấy rất tò mò và thông cảm cho gia đình này, đó là lý do tại sao anh rất gắn bó với Lâm Hi Thần, theo thời gian cả hai đã trở nên thân thiết và mối quan hệ ngày càng tốt đẹp.



Tuy vậy lại chưa từng nghĩ tới cậu bé lại chính là con trai của Tông Cảnh Hạo.



Thế giới thật lớn nhưng cũng thật nhỏ.



Suy đi tính lại, anh vẫn kiên định với suy nghĩ của mình đó là ngăn chặn những việc làm sai trái của Văn Khuynh, bất kể là lí do gì cũng không được chia lìa gia đình này.



Gia đình này có thể trọn vẹn thật không dễ dàng.



Anh gõ cửa, không lâu sau Lý Tịnh ra mở.



Thấy Lý Chiến, Lý Tịnh liền ôm lấy con trai của mình: “Con nói đi là đi không biết mẹ lo cho con thế nào sao.”



Nhìn thấy con trai, Lý Tịnh đã muốn khóc.







Bà nghẹn ngào nói: “Con tức giận với ba con cũng không cần mẹ nữa sao?”



Trong lòng Lý Tịnh vô cùng khó chịu.



Lý Chiến ôm lấy bà vỗ vỗ lưng: “mẹ là mẹ của con, nếu con không cần vợ cũng phải cần mẹ.”



Lý Tịnh vừa cười vừa khóc, nắm lấy tay ở con trai: “Nói linh tinh cái gì vậy đúng rồi con có bạn gái rồi sao?”



Sắc mặt anh hơi e ngại một chút rồi lại khôi phục như bình thường, anh cười nói: “Con có người mình thích rồi chỉ là không biết người ta có thích con không.”



“Ai vậy? Mẹ có quen không?” Lý Tịnh có chút hào hứng lần đầu tiên Lý Chiến lại nhắc đến hai chữ bạn gái trước mặt bà.



Đối với chuyện chung thân đại sự của con cái không ba mẹ nào là không lo lắng.






Lý Chiến thấy Lý Tịnh kích động liền chậm rãi nói: “Không phải nghệ sĩ, cũng không ở trong ngành, gia thế rất ổn.”



Trong lòng Lý Tịnh thoáng vui mừng, bà hỏi: “Vậy đó là ai? Nói cho mẹ biết để mẹ cũng mừng đi.”



- -----------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK