Mục lục
Đoạt Yêu Lâm Thiếu: Hãy Buông Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe dừng bên ngoài biệt thự, chỗ càng đông người thì càng khó đề phòng, Quan Kình cuối cùng vẫn chọn địa điểm là ở biệt thự riêng của Tông Cảnh Hạo. Lý do chính đó là nơi đây là nơi bọn họ từng ở trước đây, xung quanh cũng dễ phòng bị, xung quanh biệt thự mười mét có lắp đặt hệ thống chống trộm cảm ứng, nó sẽ phát ra cảnh báo, hơn nữa Thẩm Bồi Xuyên đã cử người tới, chắc chắn không phải dạng vừa, tất cả là tám người, mỗi ngày đổi phiên hai người, canh chừng biệt thự 24/24.



“Đã thu xếp xong hết rồi.” Quan Kình nhìn thấy chiếc xe dừng lại, anh lại gần nó rồi nói.



Vú Vu đi đỗ xe trước sau đó vào biệt thự xem phòng ngủ đã được dọn dẹp chưa, Quan Kình rất biết việc, phụ nữ mang thai cần môi trường tịnh dưỡng như thế nào, anh còn đi hỏi chuyên gia về lĩnh vực này. Trong trường hợp của Lâm Tân Ngôn, đầu tiên phải có một tâm trạng tốt, nơi ở phải an tĩnh, không khí phải trong lành.



Tuy Lâm Tân Ngôn mang thai, nhưng cô vẫn nằm ngủ ở tầng trên, như vậy sẽ yên tĩnh, hơn nữa bên cửa sổ là vườn trúc, mở cửa sổ ra là có thể hít thở không khí trong lành, rất phù hợp với những người không thể đi ra ngoài ở.



Vú Vu mang hoa từ bệnh viện về đặt ở đầu giường, sau đó bà xuống lầu nói với Tông Cảnh Hạo: “Quan Kình thu xếp bên trong ổn thoả hết rồi.”



Lúc này Tông Cảnh Hạo mới ôm Lâm Tân Ngôn từ trên xe xuống, tuy Bạch Dận Ninh đột nhiên xuất hiện rồi nói mấy lời đó, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến cảm xúc của cô ấy, nhưng ở trước mặt Tông Cảnh Hạo, cô không để lộ ra quá nhiều cảm xúc.



Mọi người đang bận bịu vì cô, nhưng cô lại mang vẻ trầm mặc im ắng, như vậy càng khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.



Cô nhìn Quan Kình và Tô Trạm: “Hôm nay cảm ơn hai người nhé, buổi tối ở lại ăn cơm đã, à đúng rồi, gọi cả Thẩm Bồi Xuyên.”



Cô thật sự muốn cảm ơn những mọi người, nhưng cô còn có mục đích khác nữa...



Với thân thể hiện hiện giờ của cô, Quan Kình và Tô Trạm không dám làm phiền, thấy dáng vẻ của cô, họ do dự nhìn Tông Cảnh Hạo như đang xin ý kiến, bọn họ có nên đồng ý không?







Lâm Tân Ngôn cười: “Tôi gọi các anh ở lại ăn cơm mà, nhìn anh ấy làm gì chứ? Lẽ nào tôi không đủ tư cách mời cách anh đúng không?”



“Không phải...” Tô Trạm đang định giải thích thì Tông Cảnh Hạo mở miệng: “Nghe cô ấy đi, Quan Kình đi tìm một đầu bếp để nấu cơm tối nay.”






“Ở nhà vẫn thoải mái hơn.” Lâm Tân Ngôn bùi ngùi nói, dù có bao trọn cả một tầng của bệnh viện, nhưng nơi nhiều người qua lại như vậy, sao có thể thoải mái như ở nhà được.



Tông Cảnh Hạo kê hai chiếc gối cho cô dựa lên, như vậy mới càng thêm thoải mái.



- -----------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK