"Không cần cười nhạo quần áo của chú!" Thiệu Vân bên kia rít gào.
Rõ ràng là lời nói của Tần Nhã đã chọc giận ông ấy.
Tần Nhã cười: "Được rồi, cháu không nói nữa được chưa?"
"Này còn khá tốt, nhanh gửi địa chỉ cho chú đi." Vốn Thiệu Vân cũng không thật sự tức giận, ông ấy tỏ ra như vậy cũng chỉ để làm sinh động bầu không khí thôi, biết cô ấy ở bên này phải chăm sóc Tô Trạm nên tâm trạng không được tốt, muốn để cô ấy vui vẻ hơn.
Tần Nhã bèn đọc địa chỉ cho ông ấy.
Thiệu Vân nói đã biết, hai người nói câu tạm biệt rồi cúp điện thoại.
Tần Nhã xoay người, Tô Trạm nhắm hai mắt lại, trong lòng lo lắng không thôi.
Trực giác này không chỉ phụ nữ mới có, đàn ông cũng có, Tô Trạm đã bắt đầu cảm thấy nguy cơ.
Thật không phải anh ta không tin Tần Nhã, mà là sợ hãi lâu ngày sinh tình.
Lúc ở thành phố C, cô ấy luôn ở cùng Thiệu Vân, khẳng định có nảy sinh tình cảm, cho dù đó không phải tình cảm nam nữ, đây vốn là bản tính của con người.
Tần Nhã đi lấy nước, quay về bèn lau mặt và tay cho Tô Trạm.
Tô Trạm cố ý giả vờ giật giật ngón tay, anh ta không thể tiếp tục giả vờ chưa tỉnh được nữa, chẳng may dọa Tần Nhã chạy mất thì phải làm sao bây giờ?
Như vậy chẳng phải mất nhiều hơn được à?
Tần Nhã phát hiện tay anh ta giật giật, lập tức kích động nắm lấy tay anh ta: "Tô Trạm, Tô Trạm!"
Tô Trạm không phản ứng, Tần Nhã còn tưởng mình xuất hiện ảo giác, cẩn thật quan sát tay anh ta, một lúc sau lại thấy tay anh ta giật giật lần nữa, nhưng lần này anh ta cố ý giật mạnh hơn.
Lần này Tần Nhã xác định mình đã nhìn thấy, vội vàng đi gọi bác sĩ đến xem.
Bác sĩ đi đến kiểm tra, thầm nghĩ đã tỉnh thì cứ tỉnh đi, còn giả vờ hôn mê như thật, không đi làm diễn viên cũng thật đáng tiếc.
Nhưng đã bị hối lộ, anh ta cũng chỉ có thể phối hợp đóng kịch.
Tần Nhã đứng ở bên cạnh, khẩn trương khỏi: "Có phải anh ấy sắp tỉnh rồi không?"
Lúc này, Tô Trạm lén kéo tay áo của bác sĩ, bác sĩ hiểu ý nói: "Người bệnh có thể cử động như vậy chứng tỏ anh ta đã có ý thức."
Tần Nhã gật đầu, lại hỏi: "Vậy khi nào anh ấy sẽ tỉnh lại?"
Bác sĩ suy nghĩ một lát rồi nói: "Có thể là bất cứ khi nào."
Tần Nhã gật đầu, thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Có việc lại gọi tôi." Bác sĩ nói.
Tần Nhã trả lời: "Vâng, cảm ơn anh."
Trong lòng bác sĩ không tránh khỏi ánh náy: "Không cần cảm ơn, đây đều là trách nhiệm của tôi."
Bác sĩ đi rồi, Tần Nhã tiếp tục rửa mặt cho Tô Trạm.
Cô ấy đi đổi nước, quay trở về phát hiện Tô Trạm đã tỉnh.
Tôi Trạm khẽ gọi: "Tần Nhã."
Lúc này, anh ta giả vờ quả thật rất giống như người suy yếu do vừa mới tỉnh lại.
Tần Nhã cầm tay anh ta: "Anh tỉnh rồi."
Tô Trạm nhìn cô ấy: "Em làm sao vậy?"
"Anh xảy ra tai nạn xe cộ, em có thể không tới sao? Nhưng mà anh tỉnh lại là tốt rồi." Tần Nhã nói với giọng khàn khàn, nước mắt chảy ra, là bởi vì cô ấy quá mức vui sướng.
Tô Trạm ngẩng đầu lau nước mắt cho cô ấy: "Anh không sao rồi, em còn khóc cái gì?"
Tần Nhã không nói lời nào, chỉ là cảm thấy trong lòng khó chịu, nhưng khó chịu cái gì thì cô ấy cũng không nói rõ được.
Tô Trạm áy náy, vươn tay ôm cô ấy: "Xin lỗi em."
Tần Nhã nằm trong ngực Tô Trạm, bả vai run run.
Cô ấy không nói lời nào.
Giống như không có lời nào có thể diễn tả được nội tâm đầy tủi hờn của cô ấy.
Nhưng tủi thân cái gì, chính cô ấy cũng rất mơ hồ.
Cốc cốc.
Tần Nhã không có kiên nhẫn nói nhiều với anh ta: "Được rồi, đây là bệnh viện, để người khác nhìn thấy thì không tốt, anh nên ăn chút gì đi."
Tô Trạm nghĩ, cô ấy còn chưa ăn cơm, bèn buông tay ra.
- -----------------