Tang Du hôn lên mặt anh một cái, nói: “Chờ em tốt nghiệp thì anh đã bao nhiêu tuổi mất rồi? Hơn nữa cũng không phải chúng ta muốn có thai là sẽ có thai được luôn. Nếu như phải đến một hoặc hai năm sau mới có, lại thêm một năm mang thai, đến lúc đó có phải anh già lắm rồi mới có một đứa con không?”
Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô nói: “Nói bậy, câu ‘già rồi mới có con’ là chỉ những người bảy mươi tuổi, tám mươi tuổi, dù có chậm trễ lâu như thế nào, tính đi tính lại, anh còn chưa đến bốn mươi tuổi, sao có thể gọi là ‘già rồi mới có con’ được chứ?”
Tang Du cười, vươn tay ra xoa cằm anh: “Thực sự nhìn không ra, anh cũng rất thích tuổi trẻ đó nha, còn tính toán chính xác như vậy.”
Thẩm Bồi Xuyên bảo cô đừng nghịch ngợm nữa: “Anh đang lái xe đó.”
Tang Du nghe lời anh ngoan ngoãn ngồi yên.
Thẩm Bồi Xuyên nói: “Không phải anh muốn tính toán, là vì em còn quá trẻ, nên anh không thể già được.”
Tang Du không hiểu sao lại cảm thấy câu nói này của anh thật buồn cười. Cô cảm thấy anh nói câu này thật đáng yêu.
“Anh cũng đâu có già.” Chỉ là rất có khí phách nam nhân mà thôi.
Tính tình anh thận trọng, trông trưởng thành hơn, nên đem lại cảm giác có tuổi mà thôi.
Tang Du yên lặng ngồi, không bao lâu sau, xe đã đến nơi hai người ở. Thẩm Bồi Xuyên đỗ xe dưới hầm, họ đi thang máy từ tầng hầm lên tầng dân cư.
Thẩm Bồi Xuyên mở cửa, sau khi vào phòng, Tang Du cầm hộp cơm đi vào bếp, bên trong vẫn còn một bát canh chưa uống hết, Tang Du nói: “Vẫn còn dư một ít canh, anh uống đi, nếu không để lại sẽ rất lãng phí.”
Thẩm Bồi Xuyên đi đến, nói: “Em không uống sao?”
Tang Du dứt khoát lắc đầu: “Muộn lắm rồi, ăn đêm dễ béo lắm.”
Thẩm Bồi Xuyên nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới: “Em có béo đâu, dù có béo cũng không thành vấn đề gì.”
“Em không uống, em không muốn tăng cân.” Con gái bây giờ, không ai muốn mình béo, huống hồ cô vừa mới kết hôn, cô phải giữ gìn vóc dáng, không vì cái gì khác, chỉ vì để người đàn ông của mình nhìn vào thấy thoải mái.
Thẩm Bồi Xuyên uống hết bát canh đó, đưa bát lại cho cô: “Anh đi tắm đây.” Cả người anh ấy đều là mồ hôi.
Tang Du nói: “Anh đi tắm đi, để em rửa bát cho.”
Thẩm Bồi Xuyên thâm trầm nhìn cô muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói gì.
Anh đi lấy quần áo vào phòng tắm.
Tang Du đặt hộp cơm vào bồn rửa, vặn vòi nước, đổ nước rửa bát nên lên búi rửa bát và bắt đầu rửa, dọn dẹp sạch sẽ rồi, cô bước ra khỏi phòng bếp. Thẩm Bồi Xuyên vẫn chưa tắm xong, quần áo phơi ngoài ban công đều đã khô, vẫn chưa thu xuống.
Cô kéo dàn phơi xuống, và cất quần áo đi.
Đang định gấp quần áo trên ghế sô pha trong phòng khách, eo cô đột nhiên bị một cánh tay vòng qua ghì chặt, cô quay đầu lại liền nhìn thấy Thẩm Bồi Xuyên.
Anh vừa tắm xong, cơ thể thoang thoảng mùi thơm mát của sữa tắm, rất dễ chịu, tóc anh vẫn còn ướt, sau khi gội xong cũng không dùng máy sấy, mà chỉ lau qua bằng khăn khô.
Thẩm Bồi Xuyên nằm trên người cô, nhìn cô hồi lâu, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi cô, ấm áp nói: “Anh sẽ làm thật nhẹ nhàng thôi.”
Tang Du căng thẳng nắm lấy chiếc chăn bên dưới, dùng sức gật đầu.
Thẩm Bồi Xuyên cởi từng chiếc cúc, đôi chân của Tang Du rất trắng, rất mảnh, mặc dù cô không cao, nhưng tỉ lệ cơ thể lại rất đẹp.
Cơ thể cô hơi co lại, lần đầu tiên luôn có chút khó chịu, gương mặt cô đỏ bừng.
Cô cắn môi dưới: “Anh, anh làm nhẹ một chút, em đây là lần đầu tiên của em.”
Thẩm Bồi Xuyên hôn lên trán cô, rõ ràng trong phòng rất lạnh, nhưng hai bên trán cô lại lấm tấm mồ hôi.
Thẩm Bồi Xuyên ôm lấy cô, vuốt ve mái tóc của cô, thấp giọng nói: “Anh cũng rất căng thẳng.”
- -----------------