Trước đây cô ngốc đến nhường nào? Mới tin từng câu mà anh ta nói, không, là tin đến từng chữ, một lòng một dạ tin tưởng anh ta, yêu anh ta, cuối cùng đổi lại được gì chứ?
“Cô Lâm.” Nam Thành đi tới: “Đến sớm như vậy sao?”
“Nhuận Mỹ chúng tôi rất coi trọng sự hợp tác lần này, vậy nên không thể để xảy ra sơ suất.” Hôm nay Tông Ngôn Hi mặc một bộ đồ vest nhỏ nhắn, mái tóc được vén tự nhiên ra phía sau, gọn gàng và chững chạc.
“Mời vào bên trong.” Nam Thành nhìn về phía Tông Ngôn Hi dùng tay ra hiệu.
Tông Ngôn Hi sải bước tiến vào trong.
Ở đây có rất nhiều những gương mặt quen thuộc, một năm trôi qua cũng không có thay đổi gì nhiều, mọi thứ đều rất quen thuộc, người cũng vẫn là người đó, nhưng suy nghĩ đã không còn như năm đó.
“Chủ tịch Giang của các anh đã kết hôn chưa?” Cô thản nhiên hỏi một câu.
Nam Thành sửng sốt trong giây lát, khéo léo nói: “Hiện tại vẫn độc thân.”
“Ừm.”
Ra khỏi thang máy, Nam Thành dẫn cô đi đến cửa phòng hội nghị, mở cửa ra: “Cô Lâm cứ vào ngồi trước, chủ tịch Giang sẽ đến ngay thôi.”
Tông Ngôn Hi khẽ gật đầu, bước vào phòng hội nghị, kéo một chiếc ghế ngồi xuống, đặt tài liệu mang theo lên bàn.
Thư ký rót nước mang qua.
“Cảm ơn.” Cô cầm cốc lên uống một ngụm, đặt cốc xuống cô đưa mắt nhìn xung quanh phòng.
“Chủ tịch Giang.” Lúc thư ký ra ngoài liền gặp Giang Mạt Hàn đi tới.
Nghe thấy giọng nói vậy, Tông Ngôn Hi liền đứng thẳng người.
Giang Mạt Hàn bước vào, âm thanh quen thuộc của tiếng bước chân, thậm chí cả hơi thở cũng quen thuộc, càng ngày càng đến gần, trong lòng có chút lay động, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Đi cùng bên cạnh anh ta là Nam Thành, đi qua bàn hội nghị và ngồi xuống đối diện với Tông Ngôn Hi.
“Đây là hợp đồng, chủ tịch Giang xem qua một chút.” Tông Ngôn Hi đẩy tài liệu sang gần phía đối bên kia.
Giang Mạt Hàn cầm lên và mở ra.
Cả người Tông Ngôn Hi hơi ngả ra phía sau, tựa lưng vào ghế: “Chúng ta đều biết rằng công ty chứng khoán Hâm Hải hiện tại đang hoạt động rất tốt, chỉ trong tháng tám năm nay, lợi nhuận là bảy trăm sáu hai triệu tệ, họ tuyệt đối sẽ không, cũng không có lí do gì để toàn bộ số vốn của mình được mua lại, ngoài ra, phía sau còn có hai công ty tin cậy tương đối lớn giúp đỡ, nếu chúng ta muốn phân chia, không những phải có số vốn lớn mạnh mà còn phải có kế hoạch toàn diện, tài liệu này đã phân ra số vốn đầu tư của hai bên công ty chúng ta, nếu anh cảm thấy có chỗ nào không hợp lý, chúng ta có thể thảo luận thêm.”
Giang Mạt Hàn nhìn lên.
“Có vấn đề gì sao?” Tông Ngôn Hi mỉm cười hỏi.
“Không có vấn đề gì, chỉ là giọng điệu của cô Lâm khiến tôi nhớ đến một người mà không nên nhớ.” Anh ta gập tài liệu vào: “Bỏ ra bằng nhau, nhận lại bằng nhau, đều thỏa đáng với mỗi bên, có điều với tư cách Hằng Khang, phía cô phải có thêm hai điểm nữa.”
“Chỉ là một cái tên...”
“Vậy chúng ta lấy tư cách là Nhuận Mỹ.” Giang Mạt Hàn mạnh mẽ ngắt lời.
Đây là mánh khóe thương lượng thông thường của anh ta, trước những lợi ích của mình anh ta sẽ không bao giờ chịu nhượng bộ, độc đoán và mạnh mẽ.
Tông Ngôn Hi sớm đã có chuẩn bị, bên anh ta lâu như vậy, cũng đã hiểu được phần nào về tính cách của anh ta.
“Anh biết là muốn mua lại Hâm Hải không hề dễ dàng, mặc dù với tư cách Hằng Khang, nhưng kế hoạch mua lại là do chúng tôi thực hiện, ý của chủ tịch Giang thế nào?”
Giang Mạt Hàn đan hai tay vào nhau đặt trên tập tài liệu, dáng vẻ độc đoán, cúi xuống nhìn Tông Ngôn Hi: “Nhìn cô Lâm vẫn còn trẻ vậy, làm sao có thể trở thành người phụ trách vụ án của Nhuận Mỹ được chứ?”
“Nhìn chủ tịch Giang cũng không lớn hơn tôi là bao, đã là...” Cô mỉm cười, mở hai tay ra: “Đã là chủ tịch của công ty lớn như vậy.”
Cô ta từ từ nghiêng người qua, đối mặt với anh ta có chút hăm dọa: “Vậy tôi có thể hỏi, tại sao chủ tịch Giang lại có ngày hôm nay?”
Bắt gặp ánh mắt của cô, Giang Mạt Hàn nheo mắt lại hỏi: “Cô là ai?”
Tông Ngôn Hi lùi người lại, mỉm cười nói: “Chẳng lẽ chủ tịch Giang bị mắc bệnh hay quên hay sao? Nhanh như vậy mà đã quên luôn đối tác hợp tác rồi.”
Giang Mạt Hàn siết chặt tay lại, rõ ràng là hai khuôn mặt hoàn toàn khác nhau, nhưng tại sao luôn có cảm giác cô rất quen thuộc?
“Chủ tịch Giang, đề nghị của tôi thế nào? Nếu chủ tịch Giang cảm thấy chấp nhận được, hôm nay chúng ta sẽ ký hợp đồng ngay, trong vòng một tháng chúng tôi cũng sẽ đưa ra phương án, chủ tịch Giang cảm thấy thế nào?”
“Phương án của cô Lâm Hằng Khang chúng tôi cũng có thể...”
“Cứ theo cô Lâm nói.” Đột nhiên Giang Mạt Hàn thay đổi dáng vẻ độc đoán trước đó, mở tài liệu ra và kí hợp đồng.
Nam Thành trợn tròn mắt nhìn anh ta: “Chủ tịch Giang...”
“Không cần nói nữa, cứ như vậy đi.” Kí xong hợp đồng anh ta gấp tập tài liệu vào rồi đẩy về phía cô.
Trong lòng Tông Ngôn Hi nghĩ rằng vẫn cần phải thảo luận một chút, nhưng không ngờ anh ta lại ký nhanh như vậy, khi cô cầm bút lên ký, Giang Mạt Hàn nhìn chằm chằm vào nét chữ của cô.
Sau đó, không giống như những gì mà anh ta dự đoán.
Trước kia nét chữ của cô rất đẹp, nhưng bây giờ nét chữ lại rất ẩu.
Viết xong cô nhìn lên nói: “Xin lỗi, chữ của tôi không được đẹp lắm.”
Vẻ mặt của Giang Mạt Hàn trùng xuống, trong lòng cảm giác như vừa đánh mất thứ gì đó.
“Chủ tịch Giang, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.” Tông Ngôn Hi đóng tập tài liệu lại và đưa tay về phía anh ta.
Giang Mạt Hàn đưa tay ra bắt tay với cô, lần này anh ta không hề thu tay lại ngay, mà nắm lấy: “Có phải chúng ta đã gặp nhau rồi?”
Tông Ngôn Hi thu tay lại, mỉm cười hỏi: “Tại sao chủ tịch Giang lại hỏi vậy?”
“Xin lỗi, thất lễ rồi.” Anh ta lấy lại tinh thần, nói: “Tôi còn có chuyện khác.”
Đứng dậy và đi ra khỏi phòng hội nghị, lúc đi đến cửa, anh ta dừng bước lại nói: “Lần đầu tiên cô Lâm đến thành phố B vẫn còn chưa quen, Nam Thành cậu đưa cô Lâm về khách sạn nhé.”
“Vâng.” Nam Thành đứng dậy.
Hôm nay anh ta cũng khác thường quá.
Không giấu được liền nhìn qua Tông Ngôn Hi, nhưng anh ta cũng không nhìn ra điểm gì khác lạ.
“Cô Lâm, xin mời.” Nam Thành đi tới đưa tay làm động tác ra hiệu.
Tông Ngôn Hi cầm lấy tập tài liệu, mỉm cười nói: “Vậy phiền anh rồi.”
“Không sao đâu.” Nam Thành đi phía trước để dẫn đường giống như lúc đưa cô đi vào.
Sau khi Giang Mạt Hàn trở về phòng làm việc, ngồi vào bàn làm việc, anh ta nhận ra hôm nay bản thân có chút khác lạ.
Anh ta mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc ảnh cùng với chiếc đồng hồ pha lê, tấm ảnh này đã nằm trong ngăn kéo cả một năm rồi, từ khi cô đi, anh ta đã cất tấm ảnh này vào trong ngăn kéo, cũng không dám xem lại.
Lúc này, những chuyện cũ như hiện ra trước mắt, trong lòng anh ta như có cảm giác đau nhói.
Anh ta đưa tay khẽ chạm lên khuôn mặt trong bức ảnh, khuôn mặt đó đang nở nụ cười hồn nhiên và thơ mộng.
Vẫn còn nhớ bức ảnh này là do cô yêu cầu.
Cô vòng tay ôm qua cổ anh ta, làm nũng trong lòng anh: “Mạt Hàn, em muốn anh ngày nào cũng ngắm nhìn em.”
“Ấu trĩ.” Anh ta không còn cách nào đành nói vậy.
“Thật ra yêu một người chính là ấu trĩ.” Cô không cần biết anh ta có đồng ý hay không, liền đặt tấm ảnh này trên bàn làm việc của anh ta, sau đó đắc ý nói: “Em xinh đẹp nhỉ?”
Cô ấy thật sự rất đẹp.
“Mỗi ngày anh đều ngắm nhìn em, vậy anh có cần treo ảnh em ở nhà để em được thấy anh mỗi ngày không?” Anh ta với tay ôm lấy cô và nói.
Cho dù anh ta có làm thế nào, cũng không thể kìm nén được nỗi đau trong lòng này.
“Em biết không? Nhìn thấy em cười, anh thấy thật đáng ghét, tại sao em lại có thể nhẫn tâm như vậy chứ? Cô ta mới mất chưa được lâu, em lại có thể vui vẻ như vậy, đi vào công viên, chưa từng vì cô ta mà đánh mất đi tính mạng hay đau buồn, tại sao em lại máu lạnh và cố chấp mà rời khỏi anh?”
- -----------------