Mục lục
Đoạt Yêu Lâm Thiếu: Hãy Buông Tay
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Nhã thoát khỏi lồng ngực anh ta, đi lấy đồ ăn lại đây.



Tô Trạm nói: "Anh không ăn đâu."



Tần Nhã đứng nhìn anh ta: "Là vì vừa mới tỉnh lại nên không muốn ăn sao?"



Tô Trạm nói: "Có lẽ là như vậy, miệng anh khô lắm."



Tần Nhã đặt đồ ăn xuống, đi rót một cốc nước cho anh ta.



Tô Trạm nhận lấy, đưa đến bên miệng rồi uống hết nước trong cốc, quả thật miệng anh ta rất khô, uống hết cả cốc nước mới thấy đỡ phần nào.



Tần Nhã nhận lấy cốc nước trống không, Tô Trạm ngẩng đầu nhìn cô ấy: "Em còn chưa ăn sáng, em ăn chút gì trước đi."



Tần Nhã đặt chén lên bàn rồi ngồi xuống ghế, nhưng cô ấy lại không muốn ăn gì, cầm đũa trong tay mà không gắp gì cả, chỉ không ngừng và cơm vào miệng.



Lòng cô ấy không ngừng đắn đo, cuối cùng vẫn nói: "Em nói với bà nội rồi, em đồng ý mang thai hộ."



Lúc còn hôn mê, Tô Trạm đã nghe được rồi, nhưng giờ phút này nghe chính miệng cô ấy nói ra, không hiểu sao trong lòng lại vô cùng chua xót.



Ban đầu cô ấy không chấp nhận.



Dù không phải là con gái nhưng anh cũng biết lý do của việc này.



Thế mà bây giờ cô ấy lại đồng ý vì anh.



Tô Trạm muốn bước xuống giường bệnh, Tần Nhã vội tiến đến dìu anh ta: "Anh còn đang bị bệnh, hiện tại vẫn chưa thể xuống giường được."







Tô Trạm nói không có việc gì, anh ta không thể nói ra lời cảm ơn, đối với Tần Nhã mà nói, lời cảm an cũng không thể bù đắp hay trấn an cô được.



Điều anh ta có thể làm chính là ôm cô ấy vào ngực, nói cho cô ấy, em còn có chỗ dựa.



Sau khi bình tĩnh, Tần Nhã gọi điện thoại cho ba cụ, nói bà Tô Trạm đã tỉnh, lúc này bà cũ cũng sắp đến đây rồi.



Cũng nói xong rồi, dưới sự giúp đỡ của hộ sĩ, bà cụ nói hôm nay bà có thể xuất viện, bởi vì hôm nay Thẩm Bồi Xuyên không có thời gian, còn chưa giúp bà đi làm thủ tục xuất viện, Tần Nhã bèn nói để cô ấy đi làm.



Bà cụ lôi kéo tay Tần Nhã: "Cảm ơn cháu."



Tô Trạm nhìn hai người làm lành, trong lòng thoải mái hơn không ít, cũng không cảm thấy khó xử vì bị kẹp ở giữa: "Chúng ta là người một nhà."



Nói xong, anh ta nhìn về phía Tần Nhã: "Cô ấy vì cháu mà phải hy sinh rất nhiều, bà nội, sau này bà đối xử tốt hơn với cô ấy nhé."



Bà cụ đột nhiên đỏ mắt, hung hăng lườm Tô Trạm: "Trong lòng cháu bà là người không tốt như vậy à?"



Trước kia bà rất thích Tần Nhã, hiện tại cũng trước sau như một, nội tâm lại càng thêm áy náy, bà chịu tất cả những áp lực này là vì cái gì? Còn không phải là muốn để Tô Trạm có được đứa con ruột sao?



Hiện tại Tô Trạm còn muốn trách bà?



Tần Nhã vội giải thích thay Tô Trạm: "Tô Trạm không có ý này đâu ạ?"



Bà cụ lau nước mắt: "Không cần biết nó có ý này hay không, cái dành người xấu này bà định rồi, bởi vì bà không quan tâm đến sức khỏe của cháu không tốt, không nên vì chuyện đứa con, chính là bà sai, nhưng..."



Bà cụ đỏ mắt nhìn Tần Nhã: "Bà không hối hận, chẳng sợ trong lòng cháu hận bà, bà cũng phải làm như vậy, bà không thể..."



"Cháu biết, bà nội, bà không cần nói nữa, cháu hiểu tâm tư của bà, cho nên cháu đồng ý lùi một bước." Tần Nhã rũ mắt, nhìn Tô Trạm nằm trên giường, không biết từ lúc nào, hai người đã rất ít khi xảy ra tranh cãi.



Nếu Tô Trạm không còn, tranh cãi cũng không có ý nghĩa, còn lại chỉ sợ chỉ có hối hận.







Cô sợ chính mình sẽ hối hận, cho nên lúc Tô Trạm còn hôn mê, cô đã nói ra lời nhượng bộ, cô đồng ý mang thai hộ.



Có đôi khi cô cẩn thận suy nghĩ, thật ra tìm người mang thai hộ cũng không phải không thể, ít nhất giống như bà nói, sau khi Tô Trạm có con.



Đứa bé cũng sẽ gọi cô là mẹ, coi như bù lại khuyết điểm không thể làm mẹ của cô.



"Cháu vẫn luôn là đứa bé ngoan." Bà cụ đỏ mắt nói.



Tần Nhã im lặng không nói gì.



Đứa bé ngoan?






Anh ta nói: "Tôi đi trước đây."



Tông Cảm Hạo vẫy tay, lúc này điện thoại di động trên bàn đổ chuông, anh cầm lấy xem, là Lâm Tân Ngôn gọi đến.



- -----------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK