Trong phòng tràn ngập ánh sáng của đèn điện, hơi thở chết chóc trầm lặng lan tỏa khắp căn phòng, ở giữa gian phòng rộng rãi đặt một chiếc bàn đọc sách lớn.
Bên trên có đặt giấy bút và nghiên mực, Tông Khải Phong thích nhất là luyện chữ.
Mà lúc này, người thường ngày vẫn hay cong người cầm bút chăm chú viết chữ đã không còn nữa.
Lâm Tân Ngôn đi qua, mực trong nghiên đã khô lại nhưng xung quanh vẫn thấp thoáng mùi hương nhè nhẹ, cô nhìn người đàn ông đang ngồi trước bàn, do dự mấy lần không biết nên mở miệng nói gì với anh, đi qua bên cạnh ôm lấy anh.
Lúc lâu sau, khàn giọng nói: “Trời sáng sẽ có người đến, anh phải nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình đi thôi.”
Tông Cảnh Hạo quan sát tất cả mọi thứ ở trong phòng, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, nghèn nghẹn nói: “Em à, anh lại mất đi một người thân nữa rồi.”
Anh đã mất đi mẹ, nay lại mất đi cha.
Mũi của Lâm Tân Ngôn trở nên chua xót, ôm lấy vai anh, nghẹn ngào nói: “Anh còn có em, còn có con của chúng ta, bọn em đều sẽ ở bên cạnh anh…”
Tông Cảnh Hạo ôm chặt cô vào trong lòng, anh dùng rất nhiều lực, dường như muốn khắc sâu thân thể của Lâm Tân Ngôn vào cơ thể mình, mặt anh vùi vào lồng ngực của cô, thân thể run lên nhè nhẹ.
Lâm Tân Ngôn không tìm được lời nào có thể an ủi anh, chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh.
Không lâu sau, trở ở bên ngoài đã dần sáng, Tông Cảnh Hạo buông cô ra.
Lâm Tân Ngôn nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, biết lúc này đang cố gắng khống chế sự đau thương của mình, bây giờ không phải là lúc mà anh có thể đau thương.
Người đã đi rồi, phải cho ông ấy được an lòng yên nghỉ, chuyện hậu sự cần phải có người lo liệu.
Cốc cốc…
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Tông Cảnh Hạo nói: “Vào đi.”
Vú Vu đẩy cửa đi vào, nói: “Có người trong nhà đến, đang khóc ở trong phòng.”
Vú Vu lúc trước đã từng gặp, hình như là họ hàng duy nhất của nhà họ Tông.
“Cháu biết rồi.” Tông Cảnh Hạo đứng lên, đêm nay hai đứa trẻ cũng chưa ngủ, anh để Lâm Tân Ngôn đi xem hai đứa còn mình thì đi ra ngoài phòng.
Còn chưa tiến vào phòng khách, anh đã nghe thấy một trận kêu khóc truyền đến, tiếng khóc đó chỉ là biểu hiện ra bên ngoài, tiếng thì to nhưng lại không thể khiến cho người ta cảm thấy được sự đau lòng.
Giống như đang cố diễn hết mình.
Tông Cảnh Hạo đi vào phòng liền nhìn thấy một người đàn ông mặc chiếc áo dài truyền thống, đang úp sấp lên giường gào khóc.
Tuy Tông Cảnh Hạo cũng chưa từng gặp người này được mấy lần nhưng vẫn nhận ra được, là em họ của Tông Khải Phong.
Anh phải gọi ông ta là chú họ.
Bởi vì bản thân có chỗ thiếu hụt nên cũng không thường xuyên giao lưu với người khác.
Dáng người của người đàn ông kia gầy gò, mái đầu trắng đen lẫn lộn bóng mượt được chải chuốt gọn gàng ra phía sau, làn da trắng trẻo, còn có chút đốm đồi mồi, trông có vẻ vô cùng có tinh thần.
Lần này, nhanh như thế đã có thể xuất hiện ở đây ngược lại khiến cho mọi người cảm thấy rất ngoài ý muốn.
“Cảnh Hạo à, sức khỏe của anh cả không tốt, sao lại không nói với chú một tiếng chứ? Để chú không có cơ hội được nhìn mặt anh ấy lần cuối, cháu làm con kiểu gì thế?” Vừa mở miệng ông ta đã mang theo một giọng điệu chất vấn.
Người bình thường không giao tiếp với ai lần này lại đến nhà gây chuyện đúng lúc Tông Cảnh Hạo vừa mới mất.
Ông ta muốn làm cái gì?
Tông Cảnh Hạo khẽ híp mắt, bình tĩnh nói: “Chú rảnh rỗi sao?”
“Chú…” Tông Vân Càn nhất thời không nói được lời nào.
Trước đây ông ta không thích đến nơi này, tuy rằng cũng mang tiếng là người thân.
“Chú cũng họ Tông, không phải là người ngoài, cha cháu mất rồi thì chú không nên tới đây sao?” Giọng nói của ông ta khá là cay nghiệt.
Tông Cảnh Hạo trầm mặc nhìn ông ta, hôm nay ông ta đến là thật lòng cũng được mà giả dối cũng không sao, cũng không thể tranh cãi trước mặt Tông Khải Phong được, người chết là lớn nhất, phải cho ông ấy được yên tâm nhắm mắt.
“Chú biết một công ty tổ chức tang lễ cũng không tệ đâu…”
“Cháu đã sắp xếp mọi việc hết rồi.” Tông Cảnh Hạo cắt ngang lời ông ta.
Lẽ nào trong nhà có người mới mất thì phải đánh trống thổi kén ăn mừng sao?
Cô không mặn không nhạt hỏi: “Bà là?”
- -----------------