Tông Ngôn Hi nhòm qua cửa kính, đưa mắt quét một lượt quanh khu phố.
Lúc này, Tông Cảnh Hạo nhìn thấy một nhà hàng có để tên Hairy Crab Pot, nhưng, anh còn phát hiện chiếc xe đỗ trước cửa nhà hàng, chính là chiếc mà lúc ở bệnh viện anh thấy Tần Nhã lái đi, xem ra Tần Nhã và Lâm Tân Ngôn có lẽ cũng ở trong nhà hàng này.
Ngay lúc Tông Cảnh Hạo đang nghĩ cách thuyết phục con gái đổi nhà hàng, thì anh nhìn thấy Lâm Tân Ngôn và Tần Nhã bước ra.
Họ đến sớm, nên đến lúc giữa trưa mọi người đến ăn đông thì họ đã ăn xong rồi, bây giờ mới đúng là thời điểm đón khách.
Tông Ngôn Hi nhìn thấy Lâm Tân Ngôn liền lớn tiếng gọi mami, nhưng cửa kính xe không hạ xuống, lại được cách âm nên Lâm Tân Ngôn không nghe thấy ai gọi mình.
Tông Ngôn Thần kéo em gái lại: “Quên ba nói gì rồi sao? Chúng ta đang lén lút đi, không thể để cho mami biết được.”
Tông Ngôn Hi chợt nhớ ra liền quay đầu lại nhìn anh trai: “Em quên mất.”
Tông Ngôn Thần dường như đã quen với tính cách “vô tư” của em gái mình, nên cậu bé cũng không nói gì cả.
Lâm Tân Ngôn mở cửa ngồi vào trong xe, sau đó xe của họ nhanh chóng rời khỏi bãi đậu xe.
Tông Ngôn Hi nhòm qua cửa kính nhìn xe của Lâm Tân Ngôn lướt qua trước mắt, cô bé cong môi trầm giọng nói: “Nếu có thể cho mami biết thì tốt, như vậy cả nhà chúng ta mới có thể ăn cùng nhau ở đây.”
Tông Ngôn Thần càng lúc càng ra dáng anh trai, đưa tay ra ôm lấy em gái, trong lòng nghĩ, cả nhà họ nhất định sẽ lại được sống cùng nhau.
Đây là một chủ đề không vui, Tông Cảnh Hạo lúc ở cạnh hai đứa trẻ, anh không muốn thảo luận quá nhiều về nó, trong lòng anh thấy rất buồn.
Anh dừng xe trước cửa nhà hàng, sau đó mở cửa sau xe, bế con gái ra, đứa con gái mũm mĩm của anh đã cao lên không ít, cũng nặng hơn rất nhiều.
Tông Ngôn Thần rất tự lập, cậu bé tự mình xuống xe, thực ra Tông Ngôn Hi cũng có thể tự lập, tự mình có thể chăm sóc cho mình, nhưng trước mặt Tông Cảnh Hạo cô bé đã quen làm nũng, thích bám lấy anh, ôm lấy anh, cho dù đã lớn nhưng vẫn thích được ba bế.
Nhà hàng không lớn lắm, không gian bên trong cũng rất ổn, chỉ là lúc này rất đông khách, nên chỗ trống còn lại không nhiều, may là còn một chỗ ở trong góc phòng, họ đến đó ngồi xuống, Tông Ngôn Hi gọi đồ ăn, đến đây thì đương nhiên sẽ phải ăn món đặc biệt của nhà hàng là cua lông, cô bé còn gọi thêm cháo, sau đó nói với Tông cảnh Hạo: “Mami rất thích món này.”
Khẩu vị của Lâm Tân Ngôn khá giống Tông Cảnh Hạo, cả hai đều thích đồ ăn thanh đạm, vốn dĩ hai đứa trẻ cũng có khẩu vị giống cô, nhưng sau này được Tần Nhã mang đến đây nhiều lần, thử nhiều thức ăn cay nồng hơn, rồi từ từ cũng mê luôn.
Lần đầu ăn, Tông Ngôn Hi suýt chút nữa khóc vì cay.
Loại cay này không phải loại đặc biệt cay, nhưng nếu chưa từng ăn thì sẽ thấy rất cay, ăn quen rồi sẽ thấy cũng không cay lắm.
Tông Cảnh Hạo đưa tay xoa đầu con gái: “Muốn ăn gì cứ gọi.”
Cô bé mỉm cười, vẻ mặt hài lòng: “Sau bữa ăn, con có thể ăn kem không?”
Lâm Tân Ngôn bình thường không cho cô bé ăn nhiều kem, bởi vì ăn đồ lạnh sẽ không tốt cho dạ dày, ăn nhiều quá đến mùa thu sẽ dễ bị tiêu chảy, nhưng mùa hè thì nhất định phải ăn kem rồi.
Nếu không mùa hè đâu còn gì vui nữa?
Tông Cảnh Hạo véo cằm cô bé, khuôn mặt nhỏ của đứa bé này khi cười, lông mày và mắt thực sự rất giống Lâm Tân Ngôn, lúc cười lên trông giống như những vầng trăng khuyết, nhưng má, mũi, miệng lại giống anh y đúc.
Anh thử lý luận với con gái: “Mami không cho con ăn, là vì lo cho sức khỏe của con, con phải nghe lời, vì sức khỏe, chúng ta không được ăn.”
Khuôn mặt nhỏ của Tông Ngôn Hi ngay lập tức ỉu xìu, đôi môi trề xuống, lẩm bẩm: “Con chỉ muốn ăn một chút thôi, mami đã quản con nghiêm khắc như vậy rồi, giờ đến một chút niềm vui nhỏ nhoi của con ba cũng muốn tước đi sao?”
Tông Cảnh Hạo cau mày: “Ăn kem thì sẽ vui sao?”
“Vâng, ăn thứ mình thích tất nhiên là rất vui rồi ạ.” Tông Ngôn Hi bước xuống ghế, nằm trên đùi anh, úp mặt vào đùi anh, hai tay duỗi ra ôm lấy eo anh, cho dù Tông Cảnh Hạo không có mỡ bụng nhưng cánh tay nhỏ của cô bé cũng không thể ôm trọn được, đôi tay nhỏ túm lấy áo sơ mi của anh: “Ba à, ba chiều con đi, con chỉ ăn một chút thôi, có được không?”
Chỉ cần Tông Ngôn Hi làm nũng, anh dường như không có sức phản kháng lại, không thể nói lời từ chối, không muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn tủi của con gái, anh liền bế con gái ngồi lên đùi, giọng bất lực cưng chiều nói: “Hết cách với con rồi, nhưng, chỉ được ăn một chút thôi nhé.”
“Vâng ạ.” Tông Ngôn Hi vui vẻ đáp, chỉ cần được ăn là tốt rồi, cho dù ăn ít một chút cũng không sao.
Sau đó đồ ăn được dọn lên, đồ mà Tông Ngôn Hi gọi gồm có năm sáu món, lúc mang đồ ăn đến, phục vụ nói: “Nếu muốn thêm cơm thì cứ gọi tôi.”
“Chúng tôi không cần đâu.” Tông Ngôn Hi xua tay.
Cô bé lúc ăn món này, không thích ăn cơm, nhưng rất nhanh sau đó liền nhớ đến ba và anh trai, liền quay qua hỏi: “Hai người có cần không ạ?”
Tông Ngôn Thần lắc đầu, cậu bé không cần, những món này còn không biết có ăn hết được không, nồi lẩu cua lông này rất lớn, là phần lớn nhất ở đây.
Lẩu cua lông ở đây có ba loại: lớn, vừa và nhỏ, có thể tùy theo số người ăn mà chọn, họ một người lớn và hai người nhỏ, gọi một phần nhỏ là đủ rồi, nhưng lại gọi lên phần lớn nhất.
Tông Cảnh Hạo cũng không muốn ăn cơm, anh muốn nếm thử món cháo mà con gái nói là Lâm Tân Ngôn thích, huống hồ nhiều đồ ăn như vậy, ước chừng cũng không ăn thêm cơm được.
Lúc ăn, Tông cảnh Hạo múc một bát cháo, ăn thử một miếng, cháo như tan trong miệng, hạt gạo được nấu rất nhừ, ăn có vị tôm tươi, nhưng không ngấy, rất thơm ngon.
Ăn xong bát cháo, anh nhìn chiếc miệng đang nhai dính đầy dầu của con gái, anh hơi nhíu mày, lấy một tờ giấy lau mặt cho cô bé: “Để ba bóc cho con nhé.”
Tông Ngôn Thần không ngẩng đầu lên, miệng cũng nhồm nhoàm: “Cái này phải tự mình gặm thì mới ngon.”
Cua lông có vỏ, ngoài gạch cua ra thì bên trong chân đều là thịt.
“Con không cần, con muốn ba bóc cho con.” Trước mặt Tông Cảnh Hạo, cô bé vẫn luôn là “cục cưng nhỏ” cần được chăm sóc.
Tông Ngôn Thần bĩu môi nhìn em gái, cậu bé nhớ là câu tự mình gặm mới ngon đó cũng là do cô bé nói, giờ lại đổi ý rồi, trong lòng cậu thầm nghĩ, mong sao đứa bé trong bụng Lâm Tân Ngôn là em gái, nếu không, cô bé sẽ được chiều mãi mà không chịu lớn lên.
Nếu như Lâm Tân Ngôn sinh con gái, như vậy sự cưng chiều của Tông Cảnh Hạo cho cô bé sẽ phải san sẻ ra.
Như vậy mới không chiều hư được.
Tông Ngôn Thần trong lòng cầu nguyện, hy vọng Lâm Tân Ngôn sẽ sinh ra em gái, như vậy Tông Ngôn Hi mới có thể lớn lên được, nếu không sau này trước mặt Tông Cảnh Hạo, cô bé sẽ vẫn mãi như một đứa trẻ không chịu lớn lên.
Sau khi ăn xong, anh mua kem cho bọn trẻ, thời gian ăn kem cũng không nhiều, Tông Cảnh Hạo đưa bọn trẻ về trường, lúc đến cổng trường Tông Ngôn Hi hỏi: “Ngày mai ba có đến nữa không?”
Tông Cảnh Hạo nói rằng anh sẽ ở đây vài ngày.
Tông Ngôn Hi vui sướng, cô bé hôn lên má Tông Cảnh Hạo một cái rồi mới cùng Tông Ngôn Thần đi vào trường, vì được cùng ba ăn cơm, rồi còn được ăn kem, nên tâm trạng cô bé rất tốt, vừa đi vừa nhảy.
Tông Cảnh Hạo đứng ở cổng thấy bọn trẻ được giáo viên đưa vào lớp rồi, mới yên tâm xoay người lên xe, vừa khởi động xe thì điện thoại di động trong túi vang lên, là Tô Trạm gọi, trước đó vì phải lên máy bay nên anh đã tắt máy.
Dù sao thì về cơ bản công việc của anh ấy cũng không cần lo lắng, cái có là thời gian, anh ấy muốn đến thăm dò kết quả, xem có phải là Tông Cảnh Hạo đã thực sự tìm được Lâm Tân Ngôn rồi không.
Vừa hay anh ấy cũng muốn hỏi Lâm Tân Ngôn về chuyện của Tần Nhã, cho nên cũng đến thành phố C.
- -----------------