"Cung kính không bằng tuân mệnh." Lúc này từ chối cũng không có ý nghĩa, chỉ khiến bản thân càng thêm thua thiệt mà thôi, huống hồ Tống Du chỉ mới đến đây, quả thực đang cần nơi để nghỉ chân. Đúng lúc này, không ngờ bên ngoài viện có tiếng đập cửa. "Tùng tùng đông." Tiếng đập cửa vang dội, cường độ lớn hơn so với lúc Tống Du gõ cửa. Trần Hán vội vàng nâng ống tay áo lên, lau đi mảnh ướt át trên mặt, nói với Tống Du một tiếng, lập tức bước nhanh ra ngoài....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.