Đêm dần khuya, ngọn đèn cũng đã được dời về trong phòng.
Tống Du ngồi trước bàn cúi đầu viết chữ, mèo Tam Hoa ghé vào trên bệ cửa, đưa mặt lại gần giữa cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài qua khe hẹp.
Vừa ngắm pháo bông ngoài cửa sổ, vừa nói chuyện với đạo sĩ phía sau mà không quay đầu lại.
“Vì sao ăn tết phải đập cái kia?”
"Pháo hoa sao?"
"Đúng."
"Đẹp mắt."
"Đúng a."
"Rất đơn giản."
"Một năm chỉ được ăn tết một lần sao?"
"Đương nhiên."
"Có thể ăn hai lần thì thật tốt."
"Tam Hoa nương nương lúc trước ăn tết ở đâu?"
"Ăn ở trong miếu."
"Ăn tết như thế nào?"
"Thì ăn trong miếu đó."
Tống Du cũng không cảm thấy phiền hay bất đắc dĩ, chỉ tiếp tục viết, bút lông lay động, đồng thời nhẫn nại tính tình, không ngẩng đầu lên tiếp tục hỏi: "Cùng bình thường có cái gì khác nhau không?"
"Ăn rất nhiều thịt, bắt rất nhiều chuột."
"Ăn tết cũng bắt sao?"
"Đúng."
"Vất vả."
"Một chút xíu."
Tống Du không khỏi ngẩng đầu nhìn nàng.
Đôi mắt mèo con mở to tròn xoe, nhìn chằm chằm ra cửa sổ, pháo hoa bên ngoài song cửa rất thưa thớt, nhưng lại khiến nàng nhìn đến không dám chớp mắt.
Thật là một con mèo thành thực đáng thương.
Nhưng thời thế này là vậy, dù đang cảnh thái bình thịnh thế, thì sự rực rỡ của pháo hoa cũng chỉ thuộc về một số ít người
Giao thừa cũng chỉ thuộc về số ít người.
Không tin nghiêng tai nghe ——
Đêm dài mưa gió người cũng không còn mấy ai, kể cả mấy gánh bán chè trôi nước cũng dọn hàng quay về.
...
Năm thứ hai Minh Đức, mùng một đầu năm.
Vừa ăn thử chén chè trôi nước xong, Tống Du đi dạo trên đường, đi một hồi lại đi tới Vân Thuyết Bằng phía Bắc của Ngõa Tử,.
Có lẽ vì là mùng một đầu năm nên dù cho Tống Du tới sớm, Vân Thuyết Bằng cũng đã ngồi đầy người, lần này trả tiền bình thường nên chỉ có thể ngồi vị trí bình thường.
Như thường lệ gọi một bình trà, ngồi xuống chậm rãi thưởng thức.
Trương lão tiên sinh ho khan hai tiếng, lập tức bắt đầu.
"Chư công năm mới cát tường.”
"Như lúc trước đã nói, kị binh của Trần Tử Nghị đi vòng quanh bọc hậu và đánh thẳng vào hang ổ của A Diên Tề, Tắc Bắc đành phải phái người đến xin hòa, cắt đất bồi thường, đối với chúng ta xưng thần, trận chiến này cuối cùng kết thúc với sự chiến thắng của Đại Yến ta! Nói đến luận công ban thưởng, trận này ngoại trừ Mã Nguyên soái có mắt dùng người, công thần lớn nhất không thể không kể đến Trần Tử Nghị!"
Tống Du bưng trà, an tĩnh ngồi nghe.
Hôm nay là hồi cuối cùng của trận chiến Lan Thủy.
Vừa vặn, có đầu có đuôi.
Chỉ là một lần nghe chỉ tầm hai khắc đồng hồ, cũng không thể nghe hết buổi chiều.
"Chuyện xưa của tướng quân Trần Tử Nghị tạm thời nói đến đây thôi, ngài ấy trấn thủ phương bắc, dọa cho người Tắc Bắc không dám xuôi nam nuôi thả ngựa, truyền kỳ ấy vẫn đang được lưu danh! Ngày mai chúng ta kể về quỷ thần diễn nghĩa, tiểu lão nhân ta mưa gió không nghỉ, thu phí không đắt, chỉ cầu kiếm chút tiền nuôi gia đình, chư công nếu thấy thích nghe mong rằng ngày mai tiếp tục đến ủng hộ!"
Chuyện xưa đến đây xem như đã kể xong.
Trương lão tiên sinh nâng lên chung trà, thong thả nhấp một ngụm trà, lúc này mới nhìn một lượt khách quan dưới đài: "Buổi chiều còn có chút thời gian, ta sẽ cùng chư công nói chút chuyện xưa rải rác trong dân trước giờ, nếu chư công có chuyện muốn nghe, hoặc là trước đó còn chưa nghe qua, muốn nghe kỹ hơn, ta cũng có thể kể một chút, chỉ cần tất cả mọi người sẵn sàng lắng nghe, lão phu sẽ kể cho mọi người nghe."
Phía dưới lập tức có người lên tiếng, nói muốn nghe chuyện về Quảng Hoành Đại Sư tự bốc cháy ở chùa Thái An vào mùa thu năm trước.
Lời vừa dứt, mọi người đều đồng loạt ủng hộ.
"Được!”
"Vậy lão phu sẽ kể cho chư công những sự tình mà lão phu biết, nếu có chỗ không đúng, còn nhờ chư công đính chính.”
"Khụ khụ!"
Lão tiên sinh hắng giọng, bắt đầu kể chuyện.
Lão tiên sin bắt đầu kể từ tên trộm Độn Địa, thậm chí có thể kể được lai lịch của hắn trước khi trở thành đạo tặc cho đến sau lại mới nói đến Quảng Hoành Đại Sư, kể lại khi ấy Quảng Hoành Đại Sư ngẫu nhiên gặp một vị tiểu bối tuổi còn rất trẻ trong Thái An tự, kể hắn tại trước mặt Phật Tổ ăn năn tự đốt như thế nào, lại kể đến La bổ đầu phá được kỳ án, danh chấn Dật Đô làm người người sợ hãi.
Tống Du ngồi uống trà phía dưới, vẫn như cũ an tĩnh ngồi nghe.
Đừng nhìn hắn là người tham dự trọng yếu trong vụ án Quãng Hoành đại sư, thế nhưng việc mà hắn biết được còn không rõ ràng cụ thể bằng lão tiên sinh, lại thêm lão tiên sinh kể chuyện rất có kỹ xảo, dùng từ tinh tế, khéo léo, kiểu câu đặc sắc, tình cảm dồi dào, lúc kể đến đoạn những bảo vật mà tên trộm Độn Địa cướp đoạt, được tìm thấy trong Thái An tự còn há hốc mồm kinh ngạc một phen, kể đến lúc Quảng Hoành Đại Sư ăn năn cầu xin tha thứ trước Phật tổ, ngữ khí bắt chước giống y như đúc, kể đến lúc nha sai trong nha môn dốc toàn bộ lực lượng, ngay cả tiếng bước chân cũng muốn dùng tiếng nói mô phỏng một phen, tạo nên cảm giác khẩn trương, toàn bộ quá trình câu chuyện như là đã có bản viết lại trước và tập dợt trước, trơn tru trôi chảy, đặc sắc cực kì.
Tiên sinh này quả thật cũng rất có tài năng.
Tống Du nghe lão tiên sinh kể chuyện nửa năm nay, mỗi lần kể ít gì cũng muốn kể gần nửa ngày, mà lão tiên sinh này từ đầu đến cuối diễn đạt rõ ràng, hơi thở tràn đầy, thanh âm to rõ, dù cho phía dưới ồn ào, cũng có thể nghe được lời kể rõ ràng.
Thời buổi này không làm giả được, đều được dựa vào công phu thật mà ra cả.