Mục lục
Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ha ha."

Trương lão tiên sinh ngẩng đầu nhìn hắn, không khỏi cười hai tiếng: "Tiên sinh nếu là có hứng thú, như vậy hãy ngồi xuống đây, lão hủ nói chi tiết hơn một chút cho tiên sinh nghe."

"Làm phiền Trương công."

Tống Du lại gọi thêm hai bình trà.

Hai người tìm chỗ gần đó ngồi xuống, như bạn tốt nhiều năm, một mực nói chuyện tới đêm khuya.

Trương lão tiên sinh liên tục kể thêm rất nhiều nơi thú vị, kể càng chi tiết, tinh tế hơn sơ với lúc nãy trên đài kể chuyện. Đợi kể xong lại nói đến cách đi đến đó như thế nào, nhất nhất đều nói hết cho Tống Du, lại để cho chính Tống Du quyết định muốn đi hay không, đi nơi nào, cách đi như thế nào.

Mãi đến đêm khuya hai người mới nói lời từ biệt, tự mình trở về.

Trương lão tiên sinh đứng trước ngõ, mượn ánh sáng đèn lồng, có thể thấy được ánh sao đầy trời, hắn nhìn chăm chú thân ảnh Tống Du đội mưa rời đi, trong mắt lại có vẻ nghi hoặc.

"Âm Dương Sơn Phục Long Quan..."

Giống như đã nghe qua tên này ở đâu rồi.

Chỉ xác nhận lúc tuổi còn trẻ đã từng nghe qua.

Tháng giêng đầu năm, cũng là lập xuân.

Tống Du đang ở trong sân thu thập hành lý.

Mang theo tất cả quần áo.

Cũng không có bao nhiêu y phục, không chiếm nhiều không gian.

Mang theo túi đựng nước cùng lương khô, nồi bát chén trà, bút mực giấy nghiên, một quyển Dư địa kỷ thắng, và mớ thịt treo trên xà nhà vẫn chưa kịp ăn xong, không nên mang quá nhiều đồ vật, nhưng đồ vật nên mang thì không thể mang thiếu được.

Lần này là đi đường dài, khó tránh khỏi cảnh màn trời chiếu đất, mùa xuân tiết trờ se lạnh, đồ vật dùng để giữ ấm vào ban đêm cũng phải mang theo.

Du Tri Châu tặng cho một tấm nỉ thượng phẩm, ép đến rất mỏng, càng giữ ấm chống lạnh hơn so với chăn đệm, xếp đứng lên cũng không tốn bao nhiêu diện tích, mang theo cả tấm mền mỏng mua được ở hội chùa, dù có tá túc nơi núi hoang dã miếu cũng không sợ.

Thời đại này có loại túi ống mang trên lưng tương tự như balo, cũng là mua được từ hội chùa, thường được sử dụng bởi thương khách cùng quân nhân, chất liệu bền chắc, có thể chứa đồ bên trong, sau khi sắp xếp đồ đạc xong thì xếp gọn lên lưng ngựa.

Mũ rộng vành và áo tơi treo ở bên trên nữa là đủ.

Hồng mã nhu thuận đứng yên, mặc hắn loay hoay.

Hai ngày hôm qua cùng hôm nay đều là lập xuân, khởi đầu cho sinh cơ của vạn vật, là thời điểm sinh khí nồng nặc nhất, loại sinh khí này mang đến lợi ích rất lớn cho vạn vật trên thế gian. Năm nay, luồng linh lực vào lúc lập xuận ở dưới núi có chút khác biệt, lại có khác nhau, Tống Du đem nó tặng cho hồng mã, khiến cho tinh thần nó hiện tại cực kỳ sáng lạng.

Thu thập xong mọi thứ, quét dọn luôn cả viện tử cho thật sạch sẽ, bất kể là mạng nhện trên đỉnh đầu hay là tro bụi nơi góc tường, đều được quét dọn cho sạch bong, thứ gì cần nhặt cũng nhặt hết lên.

Sau cùng mới chắp tay hướng về rừng trúc nói lời tạm biệt:

"Nửa năm qua đã quấy rầy phu nhân rất nhiều, lại thường được nghe phu nhân hát khúc, giúp ta giảm bớt đi thời gian nhàn rỗi, dù trong lòng cảm thấy rất hưởng thụ, nhưng nghĩ kỹ lại, việc này cũng thật là vô lễ. Nay ta rời đi, nên nói lời tạm biệt với phu nhân, nói tiếng áy náy, chỉ hy vọng phu nhân sớm ngày hóa giải chấp niệm, hoặc sớm đợi được đến ngày lang quân trở về."

Lúc này đang là ban ngày, nói với rừng trúc tất nhiên sẽ không có ai trả lời.

Ngược lại là mèo Tam Hoa ngẩng đầu lên nhìn hắn:

"Cần ta nói gì không?"

"Không cần."

"Ngao."

Một người dắt ngựa đi ra ngoài, một con mèo tùy ý đi theo sau.

Ngoài cửa, La bổ đầu mặc một thân quần áo sai dịch, đứng ở cửa ngõ.

"Tại hạ đến đưa tiễn tiên sinh."

"Bổ Đầu có tâm rồi."

Còn chưa ra khỏi thành, Lưu Tri Huyện lại dẫn theo Du Tri Châu cuống quít chạy đến.

"Nếu sớm biết tiên sinh hôm nay sẽ đi, Du mỗ hôm qua nên vì tiên sinh mở tiệc chiêu đãi tiễn đưa tiên sinh lên đường, chỉ đành mong tiên sinh thứ tội."

"Tri Châu khách sáo rồi."

"Vô luận như thế nào, đều là Du mỗ không chu toàn! Hôm nay chạy đến cũng vội vàng, cũng may vẫn kịp đưa tiễn tiên sinh, chỉ có thể ở trên đường mua chút điểm tâm lặc vặc, giúp tiên sinh trên đường đỡ đói, lại mang thêm một tấm nỉ lông cừu cùng một đài sen áo, có thể dùng để chống lạnh lúc nữa đêm, mời tiên sinh nhất định phải nhận lấy."

Tống Du liếc nhìn Du Tri Châu vài lần.

"Vậy thì đa tạ Tri Châu.'

"Tiên sinh lần này định đi đâu?"

"Tạm thời vẫn chưa biết sẽ đi về đâu, cứ đi về phía đông thôi."

"Lần đi này tiên sinh sẽ đi bao lâu?"

"Hai mươi năm."

"..."

Du Tri Châu nhất thời ngơ ngẩn.

Đứng sau lưng La bổ đầu, Lưu Tri Huyện cũng sững sờ theo.

Hai mươi năm...

Cả đời người được mấy cái hai mươi năm đâu?

Chỉ nghe nói qua có người dùng hai mươi năm truy cầu danh tiếng cùng tiền tài, có người dùng hai mươi năm để bản thân sa đọa, nhưng lại chưa bao giờ nghe nói qua có người dùng hai mươi năm để đi du lịch nhân gian.

Thời gian hai mươi năm mưa gió vô số, ai có thể dự đoán được điều gì? Đợi đến hai mươi năm sau, ai cũng không biết được liệu họ sẽ còn một lần nữa đứng ở đây hay không, hay thậm chí cũng không biết được họ có còn tồn tại trên cõi đời này, ngay cả La bổ đầu là người trẻ tuổi nhất ở đây, nhưng kỳ thật cũng đã qua cái tuổi xây dựng sự nghiệp, hai mươi năm sau, 50 tuổi có thừa, nếu còn chưa xuống mồ, thì tóc cũng đã trắng xoá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK