"Sắc trời đã tối, xác thân tại hạ còn trong mái đình mà Yến Tiên dựng nên. Mèo con nhà ta cực kì nghịch ngợm, thường dùng móng vuốt gảy mặt của ta, nếu còn không quay lại sợ là nàng sẽ lo lắng." "Ta tiễn tiên sinh." Lão Yến Tiên cầm lấy quải trượng, tiễn hắn đi ra ngoài. Vừa đi không xa, Tống Du lại gặp được người thiếu niên kia. Hắn cười thi lễ với thiếu niên: "Đa tạ tiểu hữu." Thiếu niên đỏ mặt cúi đầu, không dám lên tiếng. Lão Yến Tiên lại càng thêm thầm ai thán chỉ tiếc rèn sắt
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.