Tống Du chọn một vòng, thật sự không chọn được con vừa ý.
"Chúng ta còn không mua sao?"
"Không có vừa ý."
“Tam Hoa nương nương đã bảo ngươi phải đi sớm một chút!”
"Là ta sai rồi."
"Người khác đều đang lựa mua..." Tam Hoa nương nương chỉ vào một người dắt la lừa rời đi, "Người kia đã mua được luôn rồi!”
"Không vội."
Tống Du dự định xem xét thêm hai ngày nữa, nếu thật sự không chọn được con nào thích hợp, liền mua một con lừa nhỏ, dắt con lừa đi du lịch thiên hạ, nghĩ cũng vui vẻ.
Trong lòng đã xuất hiện vài câu thơ cưỡi lừa.
Lúc này đã sắp hoàng hôn rồi.
Đi dạo hội chùa một ngày, làm sao có thể không đi miếu Nhạc Vương thắp nén nhang đây? Vừa lúc bây giờ người cũng ít hơn.
Tống Du liền mang theo Tam Hoa nương nương đi đến miếu Nhạc Vương.
Trước cửa vẫn như cũ là một đôi câu đối dán hai bên.
Những gì được viết là:
Ngươi cầu danh lợi, hắn bốc cát hung, đáng thương ta hoàn toàn vô tâm can, sao có được chủ ý gì?
Làn khói như mây tràn ngập trong điện thờ, đỉnh chuông trang nghiêm, có thể thấy người cung cấp xây dựng nơi này, không tốn rất nhiều tiền tài.
Nghe La Bộ Đầu nói, trước kia câu đối trên cửa không phải câu này, là có một ngày Nhạc Vương Thần Quân báo mộng cho biết, mới đổi thành cái này. Bởi vậy xem ra, có lẽ Thần Quân thật đúng là người Dật Châu, ít nhất cỗ khí chất tiêu sái cái gì cũng không để ý này là đặc trưng thường thấy của người Dật Châu.
Một lớn một nhỏ bước vào điện thờ.
Bên trong có một vị Thần Quân, lưng hùm vai gấu, khoác y phục bảy màu, vẻ mặt chính khí, bệ vệ ngồi trên thần đài, trừng mắt nhìn mỗi người đi vào.
Tam Hoa nương nương vừa bước vào, trong mắt tượng thần liền lóe lên tinh quang, cả người Tam Hoa nương nương run lên, lập tức vội vàng dừng bước, nhìn về phía Tống Du, trên khuôn mặt nhỏ bé có chút không biết phải làm sao.
Cũng may trong nháy mắt tinh quang đã dập tắt, cũng không có mấy người nhìn thấy.
"Thần quân tại thượng."
Tống Du sờ sờ đầu Tam Hoa nương nương, tiến lên thi lễ, xem như đã diện kiến, lập tức thắp hương dâng kính.
Gặp miếu dâng hương là thói quen của hắn, tổng thể cũng do không có việc gì để làm, không phải vì đối với thần linh trong miếu có bao nhiêu kính ngưỡng. Sư phụ thường nói hắn ỷ vào tư chất tuyệt thế cùng một thân đạo hạnh nên không xem trọng các vị thần này, có lẽ đúng, nhưng nàng lại thường nói người chân chính tu đạo nên dùng một góc độ khác để đối đãi thần linh, cho nên Tống Du không phải là bất kính thần linh, chỉ là cùng sự kính trọng của người thường có chút không giống nhau.
Hương khói thịnh vượng, ánh nến đung đưa.
Tống Du kính hương xong, xoay người đang định đi, chợt dừng lại, nhìn về phía tượng thần trước mặt, suy nghĩ một chút, mới nói: "Thần quân đã ở chỗ này, không biết có thể nhìn thấy bên ngoài đạo chích vì sao phải làm tặc hay không? ”
Trong mắt tượng thần lại lóe lên tinh quang.
"Cả gan."
Tống Du sải bước ra cửa, chỉ cảm thấy trong lòng sung sướng không thôi.
Đây là điều vui sướng nhất mà hắn đã làm gần đây.
Sau khi ra miếu mỗi một bước, sắc trời đều tối hơn một phần.
Ban đêm hội chùa không hề bớt đông đúc hơn ban ngày, lại càng có không biết bao nhiêu giai nhân tài tử xách hoa đăng đi ra ngoài du ngoạn, ghé qua dưới hiên tham gia giải câu đố đèn. Giai nhân trộm nhìn tài tử, tài tử cũng lặng lẽ ngắm nghía giai nhân, nếu có duyên phận với nhau có khi có thể làm nên giai thoại giống như Dịch An Cư Sĩ.
Tống Du lại chỉ lưu luyến đồ ăn vặt ở chợ đêm.
Mấy xiên thịt nướng, một bát canh thịt dê, thêm một quả hồng như lồng đèn nhỏ, là cách ăn khi ở phương Bắc bình thường khó có thể ăn được, hương vị so với đời sau cũng không kém. Đó là bữa tối hôm nay.
Tống Du thích loại cảm giác này.
Thích loại cảm giác này không hề kém hơn việc lưu luyến không khí ở đời sau.
"Thảo dược, hiệu quả tốt!
"Gầy ăn có thể béo lên! Đi tiểu ra nước có thể cao tám trượng!”
"Các vị muốn hỏi phải ăn như thế nào à? Có rượu thì ngâm rượu, không có rượu ngâm nước tiểu, không rượu không nước tiểu nhai khô cũng có hiệu quả! ”
Một đám người bị hắn hấp dẫn, tiến lên vây quanh.
Tống Du lại lộ ra nụ cười.
Vị này vẫn chưa kết thúc công việc a.
"Đạo sĩ, hôm nay hình như ngươi rất vui."
"Ừ."
"Không mua được ngựa, ngươi vui cái gì?"
Tam Hoa Nương Nương nghiêng nghiêng đầu ngẩng lên, nhìn chằm chằm Tống Du ra vẻ nghi ngờ, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn kia, thật sự rất đáng yêu.
"Mặc dù ta không mua được ngựa, nhưng xem náo nhiệt cũng rất vui chứ sao"
"Ngươi thích náo nhiệt."
"Thỉnh thoảng."
"Khi nào chúng ta đi mua ngựa?"
"Không vội, không vội."
Một lớn một nhỏ mới trở lại trước viện hẻm Thiên Thủy đã phát hiện ở cửa có hai người đứng chờ.
Hai người mặc đạo bào thật dày, trong tay dắt theo một con ngựa, đó chính là hai vị đạo trưởng Ứng Phong cùng Xuất Vân của Phúc Thanh Cung.
Tống Du rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hai người, vội vàng chào hỏi.
"Hai vị đạo trưởng, sao đến nơi này?"
"Gặp qua đạo huynh."
Hai người thở ra khí lạnh, hướng hắn thi lễ.
Nhìn thấy nữ đồng đứng cạnh, không nhịn được hỏi:
"Đây là..."
"Tam Hoa nương nương."
"Đúng là Tam Hoa nương nương!"
"Gặp qua Tam Hoa nương nương!"
Hai người vội vàng đối Tam Hoa nương nương thi lễ, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Họ chỉ mới nghe trưởng bối trong sư môn kể qua về chuyện yêu tinh hóa thành hình người nhưng đây là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến.
Tam Hoa nương nương cũng học theo đáp lễ.