Mục lục
Ta Không Hề Cố Ý Thành Tiên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tại hạ gần đây cùng một nhóc mèo hoa kết duyên, cùng nó hẹn nhau làm bạn lữ trình, nhưng lại chưa có dịp tặng quà cho nó, trong lòng cảm thấy áy náy, hôm nay tình cờ đi ngang qua đây, muốn mua 2 con cá nhỏ cho nó làm quà tặng, ta đã đi dạo hết phiên chợ, nhưng lại vẫn chưa mua được.” Tống Du cung kính nói, “Đành phải nhờ lão nhân gia giúp đỡ.”

“Như thế tặng tiên sinh 2 con cũng chẳng hề gì.”

“Sao ta có thể nhận không quà của lão nhân gia? Ta có thể lấy giá thị trường mua lại của ngài.”

“Lão phu rất vui lòng tặng cho tiên sinh.”

“Như thế ta chỉ có thể đa tạ lão nhân gia.”

Tống Du không dám từ chối quá nhiều, bởi vì ông lão đã tặng hắn cá, đổi lại, hắn cũng nên tặng lại lão một lời sướng ý mới đúng.

Không bao lâu…

Tống Du mang theo hai con cá nhỏ, dọc theo sông mặc liễu mà quay về, mèo Tam Hoa ngậm một con ve vừa bắt được trong miệng, đoan đoan chính chính mà ngồi tại chỗ chờ hắn.

Gặp hắn đến gần, nó cúi đầu đem ve nhả ra trên mặt đất: “Đạo sĩ, ta vừa bắt được một con ve, ngươi có muốn ăn không?”

"Tạ ơn, không."

Tống Du cũng khó có được trịnh trọng, một bên từ chối nó, một bên đem cá nhỏ đưa cho nó, thái độ thành khẩn: “Tam Hoa nương nương, ta nguyện cùng ngươi kết duyên, đây là ta đưa cho ngươi làm quà tặng. Lễ vật tuy nhỏ, nhưng lại là tâm ý của ta cùng truyền thống của Đại Yến, mời ngươi hưởng dụng.”

Tam Hoa mèo cúi đầu nhìn cá, lại ngẩng đầu nhìn hắn:

"Ta không biết quà tặng là cái gì."

Tống Du đứng lên, ôn nhu giải thích:

“Giống như mấy gia đình bình thường muốn nuôi mèo, thì phải cho mèo con một người mẹ, hoặc là cho mèo con một người chủ, hoặc là cho mèo con của mình quà tặng, ý tứ chính là mời mèo con đến trong nhà mình bắt chuột, vất vả mèo, cho mèo con thù lao.”

"Nghe hiểu."

"Mời ngài thưởng thức."

“Ăn cá của ngươi, ta chính là mèo của ngươi sao?”

"Không phải." Tống Du nói, "Tam Hoa nương nương vẫn là của chính bản thân ngươi, Tam Hoa nương nương vĩnh viễn chỉ thuộc về mình Tam Hoa nương nương ngươi, chỉ là về sau trên đoạn đường này chúng ta sẽ cùng nhau sóng vai đồng hành, cùng nhau làm bạn, giúp đỡ lẫn nhau, có nhiều chỗ còn phải dựa vào Tam Hoa nương nương trợ giúp, hoặc dựa vào Tam Hoa nương nương tha thứ, cho nên sớm cho Tam Hoa nương nương một chút đồ ăn, xem như lễ vật.”

“Giống như ta trước kia ăn cống phẩm.”

“Cũng có thể nói như vậy.”

“...”

Mèo Tam Hoa nhìn hắn chằm chằm, như có điều suy nghĩ.

Ba ngày sau, ngoài thành Dật Đô.

Giao lộ nơi này rõ ràng trở nên lớn hơn, dòng người qua lại nhiều, trên mặt đất tất cả đều là dấu vó ngựa, dấu vết xe cộ thật sâu, đây là lần đầu tiên thấy lại phồn vinh mà đã lâu không thấy.

Tống Du ngồi dưới quầy hàng ở ngã tư, ăn sủi cảo, mèo Tam Hoa thì nằm sấp bên cạnh chén của hắn, ăn nhân thịt do Tống Du mua của chủ quán.

Bên cạnh ngồi đầy khách thương qua lại, thanh âm ồn ào.

"Nghe nói gì chưa? Vụ Quỷ (quỷ sương mù) ở lương thủy bình đã bị người diệt trừ rồi. ”

"Thật hay giả?"

"Tin tức do Chính Uy tiêu cục tung ra, còn có thương nhân trà Ngô Sơn đều bảo rằng đoạn đường kia an toàn. Uy tín của thương nhân trà Ngô Sơn cũng không tệ lắm, chứ đừng nói chi là Chính Uy tiêu cục chuyên hành nghề này, tuyệt đối không có khả năng nói dối! ”

"Nam Hoa huyện lại mời cao nhân?"

"Nghe nói không phải. Tựa hồ là một thanh niên tiên sinh tiện đường đi qua, thuận tay liền trừ bỏ. Thật sự là một chút động tĩnh đều không nháo ra, Vụ Quỷ liền không còn. ”

"Ôi chao! Thật tuyệt vời! ”

- Cho dù là cao nhân trong Thái An tự, cũng không nhất định có bản lĩnh này!

"Chùa Thái An? Chùa Thái An cũng có danh tiếng lớn, tu sửa tốt! Dật Đô này nào có bao nhiêu cao nhân chứ, cao nhân nào tu hành trong thành nhỉ? ”

"Nói cũng đúng, muốn tìm cao nhân đều phải đi ra ngoài thành."

“......”

-Rột rột!

Tống Du hút sủi cảo nóng hổi.

Một ngụm nuốt xuống, nhân thịt và hành lá tươi ngon nở rộ trong miệng, khiến hắn không khỏi ngửa đầu lên, nheo mắt lại, có một loại cảm động đã lâu không thấy.

Tuy rằng đi tới một thời đại tương đối lạc hậu, nhưng trong đạo quan những năm gần đây, Tống Du cũng chưa từng ở phương diện ham muốn miệng lưỡi bạc đãi mình, hắn thậm chí tìm rất nhiều nguyên liệu nấu ăn kiếp trước không thể ăn để bù đắp cho một số lỗ hổng ở các phương diện khác, ví dụ như không có được cà chua, ớt, vậy thì làm chút vi cá tay gấu bù đắp.

Những ngày này đã ăn ngán bánh bao hấp.

"Tam Hoa nương nương, ngon không?"

"Ngon quá."

"Vậy là tốt rồi."

Đã ước định muốn mang Tam Hoa nương nương nhấm nháp mỹ thực ở những nơi khác nhau, nhưng mãi cho đến hôm nay mới coi như mang nó đi ăn thịt, thật sự là hổ thẹn.

Những khách thương đó vẫn đang thảo luận về hắn và vụ quỷ.

Khách thương vân du bốn phương kiếm tiền chỉ dựa vào người đi đường, một đường có an toàn hay không thực sự là vấn đề bọn họ quan tâm nhất. Sơn tặc còn đỡ, ít nhất chỉ đòi tiền, quỷ chính là đòi mạng.

Tống Du đối với chuyện này không hứng thú lắm, ngược lại vừa ăn vừa suy nghĩ vấn đề chỗ ở của Dật Đô.

Hắn dự định ở lại Dật Đô vài tháng.

Thứ nhất, dừng lại ở đây nghỉ ngơi, cảm nhận sự phồn hoa và văn hóa của thành Dật Châu-thành trì đứng thứ ba trong toàn thiên hạ, thăm quan cảnh núi nổi tiếng xung quanh, cung quan chùa miếu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK