Hầu hết các đám mây trắng đều sẽ không mang đến mưa hay tuyết, mà chúng chủ yếu xuất hiện vào những ngày nắng ráo, là biểu tượng của thời tiết tốt, nhưng khi chúng trở thành những đám mây dày đặc, chúng có thể tạo thành mưa lớn trong thời gian ngắn, tùy theo sự thay đổi của nhiệt độ và luồng không khí, cũng có thể phát triển thành mưa dầm dữ dội.
Tống Du cũng không quá để ý, mang theo hành lý, tiếp tục xuất phát.
Đã ra ngoài du lịch, thì dù nắng hay mưa cũng là trải nghiệm, là tốt hay xấu cũng là trải nghiệm.
Quả nhiên, mới đi được mấy dặm, đáy mây dày đặc phía trước đã trở nên càng ngày càng tối, khi Tống Du đứng lại ngẩng đầu lên, chỉ thấy mưa như trút nước, trong phút chốc đã nối liền trời và đất.
Những đám mây vẫn đang bay về phía bên này.
"......"
Tống Du hơi chần chờ, lựa chọn quay trở lại.
Một trăm dặm phía sau có một ngôi đình, trái phải chia làm hai căn, không biết là được xây dựng từ triều đại nào, hiện giờ mặc dù cũ nát, không thể che gió, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng che mưa.
Khi vừa đi đến ngôi đình thì mưa cũng vừa trút xuống.
Theo như tấm biển chỉ đường nhìn thấy trên đường trước đó, thì ở cái đình này vốn có một người bán trà, nhưng Tống Du cũng không thấy người bán trà hay bất kỳ người nào khác cả, chỉ có một đống củi khô chất đống trong đình, trên mặt đất còn có dấu vết của lửa cháy. Xem ra tới nơi này tránh mưa, cũng chỉ có một mình hắn.
Tống Du không chút hoang mang chọn một mái đình có mái che tương đối tốt, ngồi xuống sau đó bắt đầu ngắm mưa.
Lúc đầu trời mưa không lớn lắm, chỉ lưu lại những bọt nước trên mặt đất khô ráo, bọt nước bị bụi đất quấn lấy, không ngờ trong chớp mắt liền biến lớn hơn, nhất thời tiếng mưa xuyên rừng đánh lá không ngừng vang vọng bên tai. Những bọt nước dày đặc nở rộ thấm ướt toàn bộ phiến đá, bùn đất cũng hoàn toàn ướt nhẹp.
Mùi bụi nồng nặc như phả vào mặt.
Trời đất nơi này chậm rãi trở nên ẩm ướt, cảnh sắc bên trong núi đều trở nên sạch sẽ hơn rất nhiều, tiếng ve cũng đã ngừng kêu, chỉ còn lại tiếng mưa rơi trên con đường núi.
Tí ta tí tách, lốp bốp, làm lòng người yên tĩnh.
Khoảng chừng nửa canh giờ sau, sắc trời càng ngày càng tối, mưa lại không có dấu hiệu dừng lại. Nhìn sắc trời này, không biết còn phải mưa trong bao lâu nữa. Hắn nghỉ trưa đã lãng phí không ít thời gian, cho nên hiện tại cho dù tạnh mưa, sợ là cũng không thể đến được điểm dừng chân tiếp theo.
Nghĩ như vậy, Tống Du thoát khỏi trạng thái ngắm mưa nghe mưa, quay đầu nhìn nửa đống củi khô trong góc cùng vết cháy trên mặt đất.
Có lẽ là người trong giang hồ đã qua đêm ở đây.
Còn hai ngày nữa mới bắt đầu vào thu, nhưng hôm nay trời cũng không lạnh, mặc dù ở trên núi có thể lạnh hơn một chút nhưng qua đêm ở đây cũng không phải là không thể.
Tống Du tĩnh tâm, dứt khoát nhắm mắt lại.
Mưa to trút nước, vạn vật sinh trưởng.
Linh khí trong núi cũng dày hơn vài phần.
Cho đến trời tối, cơn mưa mới dần nhỏ lại.
Tống Du đứng dậy nhặt một ít củi khô chất thành đống, trên tay còn cầm một nhánh cây khô.
"Phong Tức Hỏa Khởi."
Những cơn gió đang thổi xuyên qua mái đình bỗng chốc ngừng lại
Sau đó là một tiếng vang nhỏ ——
"Bùng!"
Cành gỗ trong tay dấy lên một ngọn lửa màu cam, nhìn không khác gì lửa thường. Tống Du cũng chỉ dùng nó như lửa thông thường, buông cành gỗ vào trong đống củi khô, giữ yên một lúc, mới chậm rãi đốt củi khô.
"Vù..."
Gió lại thổi lên, mưa lất phất tạt vào, khiến cho mép đình cũng đã bị thấm ướt.
Đống lửa cháy bùng lên phát ra tiếng nổ lách tách, nhiệt độ truyền đến toàn thân khiến Tống Du cảm thấy ấm áp, trên mặt có chút nóng, mà hắn chỉ tiếp tục ngồi xếp bằng, xuất thần nhìn chằm chằm ngọn lửa đang cháy hừng hực, thật giống như bên trong đó cất giấu thứ gì đó vô cùng xinh đẹp .
Có khi hắn đang suy nghĩ về kế hoạch du lịch trong tương lai.
Nhưng nhất định là nghĩ mãi mà không ra.
Từ khi đến thế giới này, hắn đã ở trong đạo quan, nương nhờ sư phụ mà lớn lên, tuy cũng đã nhiều lần rời đi, nhưng những nơi hắn đi cũng không nhiều. Huống hồ hắn cũng không có nhiều khát khao và hứng thứ đối với thế giới này, hiểu biết không đủ, động lực không đủ, đương nhiên cũng rất khó để lập ra một kế hoạch chi tiết.
Đôi khi hắn nghĩ về quá khứ.
Một số hình ảnh hiện lên trong tâm trí hắn một cách không kiểm soát được.
Nhưng phần lớn thời gian cái gì hắn cũng không nghĩ, cứ ngồi nhìn đống lửa cháy, cảm thụ nhiệt độ truyền đến, đầu óc dần dần trống rỗng, một loại cảm giác an toàn cùng thoải mái ẩn sâu trong người khiến cho trái tim hắn càng thêm yên tĩnh.
Tiếng mưa nhỏ cũng nhỏ dần, trong núi nhất thời trở nên yên tĩnh, rõ ràng nhất ngược lại là tiếng lửa cháy trước mặt.
Tuyết tan non núi chập chùng, đuốc đơn người lẻ ngại ngùng bước chân [1]
[1] Đêm lạc lỏng trong cảnh tuyết tan giữa núi non chập chùng, người tha hương cô độc với ngọn đuốc lẻ loi
Vừa nghĩ đến tương lai không biết một mình mình sẽ đi được bao xa, bao lâu, sẽ phải trải qua bao nhiêu đêm như thế này, trong lòng bỗng trào dâng một loại cảm giác cô đơn tịch mịch.
Nghĩ thôi cũng đã thấy khó.
Không biết bao lâu, mơ hồ có có tiếng vó ngựa rầm rập vang lên.
Tống Du dời mắt khỏi đống lửa, quay đầu nhìn đội khách thương đang đội mưa trong màn đêm đi về phía mình.
Gia súc được dùng chủ yếu là con la, chúng chở theo những túi hàng hóa cực kỳ lớn, nhìn cách đóng gói có lẽ là lá trà. Đoàn người này có khoảng hơn chục người, còn dẫn theo hai tiêu sư, bởi vậy có thể thấy được, đoàn người này hẳn là đến từ một nơi nào đó tương đối xa xôi, cho nên chọn đoạn đường lớn mà đi vẫn là tương đối an toàn hơn.
Người còn chưa tới, trước đã nghe thấy tiếng nói chuyện.
"Không thể đi tiếp được nữa, qua một đoạn nữa có lẽ sẽ có một cái đình, đêm nay nghỉ lại chỗ này một đêm đi.”
"Sợ là phải đi thêm một đoạn nữa đó!”
"Phía trước không có chỗ che mưa.”
"Phía trước có người!”
"Đang đốt lửa..."
Tống Du vẫn ngồi như trước, nhìn đám người kia đến gần.