Các vị đạo trưởng cũng không phải hạng người ngu dốt, lúc trước vốn cũng ngộ ra ít điều, trải qua buổi nói chuyện này, trong lòng lập tức thông suốt hơn, vì thế mà cảm thấy hổ thẹn không thôi, liên tục chắp tay thi lễ về phương hướng Tống Du rời đi.
Một câu chỉ điểm kia phải bằng mười năm khổ tu mới giác ngộ được.
"Cho nên ở trong đó đến cùng là cái gì?"
Xuất Vân đạo trưởng sau khi thi lễ xong, vẫn là không nhịn được mà hỏi thêm một lần nữa.
...
"Chỉ là dục vọng của phàm nhân."
"Dục vọng?"
Tam Hoa nương nương không hiểu từ này.
"Giống như khi Tam Hoa nương nương đói, thì muốn ăn cơm. Khát, thì muốn uống nước. Nhàm chán, tinh lực dùng không hết, thì muốn chạy nhảy một chút. Trông thấy con chuột chạy qua trước mặt, côn trùng bay ở trước mắt, khó mà nhịn được không đưa tay bắt lấy bọn nó." Tống Du kiên nhẫn giải thích, "Dục vọng cũng gần giống như những thí dụ trên, là thứ không thể bình thường hơn được nữa. Nếu có thể bỏ hết dục vọng, là có thể trở nên tự tại, còn không sẽ chịu các loại khó chịu như khi đói khát mà chưa được ăn cơm, quan trọng là cách đối phó với ham muốn của bản thân như thế nào, đó là một loại biểu hiện đặc trưng của quá trình tu hành."
"Nghe không hiểu."
"Vậy quên đi"
"Bên trong không phải chơi rất vui ư?"
"Vì sao ngươi hỏi như vậy?"
"Sau khi ngươi ra ngoài, giống như rất vui vẻ."
"Tam Hoa nương nương thật là sáng suốt."
"Có phải là chơi rất vui không?"
"Là nhận ra một số việc làm ta vui vẻ."
"Vui vì cái gì?"
Tống Du không đáp, mà dừng lại bước chân.
Sau khi cùng các đạo trưởng của Phúc Thanh Cung tạm biệt, trong lúc vô ý lại quay trở lại hội chùa, nơi này vẫn vô cùng náo nhiệt, trừ những người làm xiếc ảo thuật, bán hàng rong vào ban ngày, ban đêm cũng có nhiều hoạt động như các đoàn hát hý khúc, diễn kịch, đi cà kheo cùng múa rồng múa sư, trong đó rộn rã nhất phải kể đến trò múa pháo hoa.
Nước thép được nung nóng hơn một ngàn sáu trăm độ, đỏ như dung nham chứa trong một cây chùy lớn được một tráng hán để mình trần dùng sức đánh thật mạnh.
"Ba!"
Hoa lửa bay đầy trời như cả đàn đom đóm lóa mắt.
Cảnh đẹp tuyệt mỹ khiến lòng người rung động, pháo hoa đời sau cũng khó sánh bằng.
Tống Du nhất thời không khỏi ngơ ngẩn ngắm nhìn.
Đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, hoa lửa tản ra từng trận liên tục, hắn mới cúi đầu xuống không nhìn nữa, lại xoa xoa đầu nữ đồng cũng đang mở to hai mắt nhìn đến thất thần bên cạnh, nói với nàng:
"Cũng giống khi trông thấy biển hoa lửa này, trong lòng có cảm giác như nhận được cái gì, cho nên mới vui vẻ."
"Giống như là đón được một ngôi sao rơi xuống ~ "
"Đúng vậy a."
"Ngày mai còn có hoa lửa này sao?"
"Không biết."
"Tam Hoa nương nương ngày mai còn muốn đến xem!"
"Được."
"Còn muốn đến xem xiếc khỉ!"
"Được."
"Ngươi có thể mua cho ta một ít thuốc chuột không?"
"Để làm gì?"
"Ta làm đám chuột đều bị độc chết, được thêm thức ăn, như vậy thì ta cũng không cần tự mình đi bắt nữa."
"Để nói sau."
Hai bóng người một lớn một nhỏ chầm chậm đi xa.
Trở lại trong viện, không ngờ có chuyện đáng mừng.
Hoàng mai [1] trong viện đã nở rồi!.
Vừa đẩy cửa vào trong, liền ngửi thấy hương hoa thoang thoảng nhưng thấm vào lòng người. Lại nhìn thấy có bóng người hư ảo đang ca xướng dưới tàng cây, tiếng ca của hắn cũng nhẹ nhàng mà thanh lãnh như hương hoàng mai. Sự phối hợp giữa hai bên mang đến một loại vẻ đẹp khó tìm thấy trong giới phàm trần.
Tam Hoa nương nương thanh âm tinh tế:
"Hoa nàyi đang nở."
Tống Du chỉ nhìn về phía trước, rồi nhỏ giọng đáp:
"Đúng vậy a."
"Hoa này màu vàng."
"Đúng vậy a."
"Ngươi vẽ hoa lại có màu đỏ."
"Ngươi còn nhớ rõ."
"Ta rất thông minh."
"Ừm."
"Ngươi vì sao lại vẽ hoa màu đỏ?"
"Tiện tay vẽ đại thôi."
Lời nói vừa dứt, quỷ ảnh biến mất.
Tống Du đành phải tiếc nuối lắc đầu.
Chuyện tốt trên thế gian đều không lâu dài.
Sau đó hắn đem đến một ngọn đèn, muốn cầm đèn ngắm hoa.
Kỳ thật hoàng mai chính là sáp mai của kiếp trước. Tên gốc của nó là hoàng mai, tương truyền khi xưa Tô Đông Pha cùng Hoàng Sơn Cốc thấy Hoàng Mai có cánh hoa tựa như mật sáp, mới đặt tên là sáp mai. Lại có người nói là Hoàng Đình Kiên cảm thấy cánh hoa sáp mai rất giống được nữ tử dùng tay vê sáp tạo nên, vì thế về sau đổi gọi là sáp mai. Vô luận lời truyền như thế nào, đều là bởi vì cánh hoa của nó óng ánh nửa trong suốt, tựa như mật sáp cực kỳ xinh đẹp, cho nên mới có cái tên này.
Lại bởi vì đều là tháng chạp nở hoa, nên đều được gọi là hoa mai.
Sáp mai cùng hoa mai bình thường không giống nhau, phần lớn sáp mai nở hoa vào mùa đông khắc nghiệt, thường là màu vàng, hoa mai lại nở nhiều vào mùa xuân, đa số màu đỏ , dựa theo đời sau phân chia, một cái gọi là sáp mai, một cái gọi là tường vi. Người đời sau rất khó biết được hoa mai bên trong thi từ của cổ nhân cái nào là hoa mai cái nào lại là sáp mai, Tống Du cũng chưa gặp được văn nhân làm thơ, nếu là gặp được, chí ít có thể hỏi một câu.
[1] Hoàng mai: loại mai màu vàng vì là tên riêng nên để nguyên văn.