Đèn dầu trong phòng lay động, bấc đèn cháy đỏ.
Tam Hoa Nương Nương đi dạo trên bàn gỗ, cũng không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên ngồi xuống bên cạnh bàn, một đoạn đuôi rất tự nhiên vòng quanh chân nhỏ, nói với Tống Du:
"Đạo sĩ, lúc tu luyện hôm nay bên người ngươi thật lạnh."
Tống Du cũng không ngạc nhiên, mèo con luôn tùy hứng, muốn làm cái gì thì làm, muốn nói cái gì thì nói cái đó, chỉ nhỏ giọng trả lời: "Bởi vì thứ ta hấp thu chính là linh vận ẩn giấu trong mùa đông, có tĩnh khí.”
"Đó là cái gì?"
"Nói ra rất dài dòng."
"Ngao..."
Mèo Tam Hoa cúi đầu liếm liếm thân thể, không có ý muốn nghe, chỉ nói: "Tam Hoa nương nương chỉ cần tự mình tu luyện. ”
"Ta Không thể so sánh với Tam Hoa Nương Nương."
"Ngươi tu cái này rất nhanh sao?
"Có người nhanh, có người chậm, cho dù là ta, cũng có lúc nhanh lúc chậm." Tống Du nói, "Ban đầu ở đạo quan, tu hành dựa vào tố chất bản thân, sau khi xuống núi, thiên địa rộng mở, một ngày ngàn dặm.”
"Tại sao?"
"Nói đến huyền diệu. Bất quá Tam Hoa Nương Nương là yêu không phải người, không cần học tập những thứ này, chỉ cần tu luyện như thường lệ là được. ”
"Biết rồi."
Tống Du lộ ra nụ cười.
Có lẽ là hai đời làm người, có lẽ là nguyên nhân gì khác, hắn đã càng ngày càng không thích những thứ phức tạp, càng ngày càng thích những thứ đơn giản. Tuy rằng chư vị đạo trưởng trong Phúc Thanh Cung này đều rất hữu hảo, nhưng nếu đem ra so sánh hắn vẫn cảm thấy nói chuyện cùng Tam Hoa nương nương càng thoải mái thú vị hơn. Ngay cả khi chỉ là nói những thứ không có chút ý nghĩa nào.
"Tam Hoa nương nương."
"Ừ?"
Mèo Tam Hoa đang liếm lông, nghe vậy nhất thời ngẩng đầu.
"Ngày mốt chúng ta trở về ngươi thấy sao?"
"Ngươi quyết định là được rồi."
"Ngươi và ta đã là bạn đồng hành với nhau, chuyện lớn như vậy, vẫn là muốn thương lượng với Tam Hoa Nương Nương một chút."
"Ngày mốt..."
"Vâng."
"Cái này..."
Mèo Tam Hoa nhìn chằm chằm Tống Du một hồi lâu, mới nói: "Ngươi hình như không thích bọn họ lắm. ”
"Tại sao lại nói như vậy?"
"Ở đây mỗi ngày đều có thịt ăn, ngươi lại không thích nơi này."
"Chỉ là cảm thấy chơi đùa với bọ họ không thú vị bằng ở cùng với Tam Hoa Nương Nương mà thôi." Tống Du lắc đầu, "Huống hồ cũng không thể mỗi ngày đều ăn thịt của nhà người ta. ”
"Đúng nhỉ."
"Thế nào?"
”Vậy ngày mai chúng ta trở về đi!”
Mèo Tam Hoa lập tức lên tiếng, thập phần quả quyết.
"Vậy cũng không tốt."
"Tại sao?"
"Ngày mai ta muốn đi giúp người ta giải đáp một chút khúc mắc trong đạo pháp, đây là hồi báo bọn họ vì đã chiêu đãi chúng ta trong mấy ngày này."
"Đúng nhỉ..."
Mèo Tam Hoa đăm chiêu.
"Ngủ đi."
Tống Du thổi tắt đèn dầu, hoa đèn rải rác như sao.
Sáng sớm ngày hôm sau, Xuất Vân cùng Ứng Phong lại tới tìm Tống Du, dốc hết khả năng chiêu đãi hắn, nhưng chung quy cũng không có duyên phận như hồi mấy chục năm trước, nếu cố gắng ở chung với nhau, cũng không phải là không tốt, chỉ là trong thời gian ngắn khó có thể kết thành tình nghĩa mấy chục năm như lúc trước.
Tống Du giải quyết những khúc mắc của các vị đạo trưởng, buổi tối nói với Tam Hoa nương nương ngày mai sẽ trở về.
Mặc cho bị mọi người giữ lại, hắn cũng không chút dao động.
Ngược lại Xuất Vân cùng Ứng Phong ngưỡng mộ hắn không thôi, đại khái ở trong lòng đã tôn hắn thành tiên nhân nơi nhân gian, muốn đi theo hắn, theo hắn vân du thiên hạ, nhưng hắn cũng chỉ nói bọn họ vô duyên.
Lại qua một ngày, Tống Du sáng sớm mò mẫm xuống núi.
Trăng sáng soi rõ thân ta, chỉ có một con mèo đồng hành cùng ta.
Từ rạng sáng đi đến hoàng hôn, hoàng hôn buông xuống thì đã cách Dật Đô không xa, Tống Du suy nghĩ một chút, lúc này đã vào đông, ban đêm ngoài trời rét lạnh, không bằng thừa dịp ánh trăng đang tỏ mà đi thêm một đoạn đường, vì thế một hơi đi về Dật Đô. Thật trùng hợp là, vừa đi vào thành cũng là lúc cửa thành đóng lại. Vừa về tới trong viện, tiểu khúc vang lên, trong lòng là một mảnh bình yên.
......
Thời tiết ở Dật Đô càng ngày càng lạnh.
Tống Du mỗi ngày cũng rất thanh nhàn, ngoại trừ thường xuyên đi Ngõa Xá nghe thuyết thư, phần lớn thời gian đều ở trong nhà sưởi ấm, tu hành, cùng mèo nói chuyện phiếm, trải qua cuộc sống ấm áp mềm mại, ta cùng mèo không ra ngoài.
Ngẫu nhiên sẽ có người mộ danh đến cầu một tờ bùa chú, hoặc là bùa hộ mệnh khai quang vân vân. Đồ vật khai quang Tống Du là không có, nhưng bùa chú cũng chỉ là chuyện vẽ một nét, hắn là người có cầu tất ứng, ít nhiều cũng có thể đổi chút tiền tài để mua thịt cho Tam Hoa Nương Nương ăn.
Có khi cũng sẽ đi ra ngoài một chút, ngắm mùa đông ở thành Dật Đô, nhìn mọi người tìm sinh cơ trong thời tiết lạnh giá, mặc áo mỏng thần thái trước khi xuất phát vội vàng, mỗi ngày đều lạnh lẽo khiến toàn bộ mạn che mặt đều rũ xuống, ngược lại cũng có không ít thu hoạch.
Hoàng Mai trong viện dần dần xuất hiện nụ hoa.
Tống Du thường ở dưới tàng cây nhìn nó, không biết nó lúc nào mới nở, nhưng khi đứng gần, chỉ cần ngửi nhẹ cũng đã có thể ngửi thấy mùi thơm.
"Cốc cốc cốc...."
Trong sân vang lên tiếng gõ cửa.
Tống Du mở cửa ra nhìn, bên ngoài là La Bộ Đầu.
Mùa đông khắc nghiệt, La Bộ Đầu vẫn mặc trên người bộ quần áo như cũ, chỉ là bên trong dày hơn một chút, hai má bị gió thổi đến đỏ bừng, trên tay cầm một con cá nhỏ, dùng dây leo bên sông xuyên qua miệng cá:
"Kính chào tiên sinh."
"Bộ Đầu không lạnh sao?"
"Người tập võ, lại đi lại không ngừng, không lạnh."
"Mời vào trong."