Tiêu sư họ Trần tay vẫn cầm đao, một tay khác lại không có vật gì, hắn chỉ đứng ở bên ngoài ngôi đình, trên mặt mang theo chút hoảng hốt: "Không tốt, tiểu tiên sinh bên cạnh đã ngất đi, mau tới, giúp ta cõng hắn một chút!"
Mọi người nghe thấy vậy liền giật mình, đồng tử đều trợn tròn.
Mà một tiêu sư khác đã sớm rút côn trên người ra cầm trong tay, buông xuống lắc lắc, nhưng vẫn không ngừng liếm bờ môi để che giấu đi sự khẩn trương trong lòng.
Cuối cùng vẫn là người thương nhân đã đi sang đình bên cạnh mượn củi lúc nãy đứng dậy, cố gắng trấn định, thậm chí còn thi lễ nói:
"Chúng ta chỉ là đi ngang qua nơi này, cực khổ kiếm chút tiền, cũng không quấy túc hạ. Nếu như túc hạ nguyện ý rời đi, thời điểm chúng ta trở về nhất định sẽ mang theo một ít heo, dê, hương nến đến, coi như là cảm tạ."
"Ngươi nói nhảm cái gì vậy? Mau tới giúp ta khiêng người lên!"
"Túc hạ, giọng nói này của túc hạ học cũng không giống lắm."
"..."
Vị tiêu sư họ Trần kia nhất thời cứng đờ, mở to hai mắt nhìn chằm chằm bọn họ, chỉ một giây sau liền giống như quả bóng bay bị chọc thủng, bùm một tiếng nổ thành một đám sương mù, dung nhập vào làn sương mù xung quanh, biến mất không còn dấu vết.
Con quỷ này đi dứt khoát như vậy, lại càng khiến cho người ta kinh hãi.
Quả thật là giống như trong truyền thuyết...
Trong truyền thuyết, con quỷ này không dễ đối phó.
Khoảng chừng qua một cái búng tay, lại một bóng người khác từ bên trong sương mù đi ra, một tay cầm đao, tay còn lại ôm bó củi, hai ba bước đã vội vàng vượt qua sương mù, chờ đến khi đi vào bên trong phạm vi có ánh lửa mới trở nên thả lỏng.
Hắn nhìn về phía mọi người, lại phát hiện tất cả bọn họ đều mở to hai mắt, dùng ánh mắt hoảng sợ lẫn hoài nghi nhìn hắn chằm chằm.
Tiêu sư họ Trần sửng sốt trong giây lát, ánh mắt cũng lập tức trở nên ngưng trọng.
"Sao? Đã xảy ra chuyện gì?"
"À, mới vừa nãy quỷ Sương Mù giả làm ngươi, muốn dụ chúng ta đi ra ngoài."
"Có ai đi chưa?"
"Nó bắt chước không giống lắm..."
"Hừ, trò vặt!"
Tiêu sư họ Trần buông tay trái, khiến cho bó củi đang cầm lăn trên mặt đất, dư quang nhìn thoáng qua, lại thấy bên trong sương mù hình như có bóng người đang đi lại, vội vàng cảnh giác.
"Trần công, bên kia như thế nào?"
"Chỗ nào?"
"Dĩ nhiên là vị kia tiểu tiên sinh bên kia rồi! Hắn có phát hiện cái gì dị thường không? Có bị hù dọa không? Hắn có tình nguyện cho ngươi mượn củi không?"
"Việc này. . ."
Vị tiêu sư họ Trần ngược lại hơi sững sờ.
Vừa rồi hắn quá căng thẳng, vội vàng đi mượn củi, nói mấy câu rồi lại vội vàng ôm củi trở về, củi rơi mấy lần cũng không để ý. Bây giờ nghĩ kỹ lại mới phát hiện, vị tiên sinh ở bên trong ngôi đình bỏ hoang bên cạnh lại bình tĩnh đến lạ thường, bây giờ nhớ lại lại, thế mà chỉ có thể nghĩ đến tiếng lửa nổ lách tách, ngoài ra không còn gì khác.
Sau khi suy ngẫm một chút, tiêu sư họ Trần mới nói:
"Ta cũng không để ý quá nhiều, nhưng lúc nãy khi ta sang mượn củi, vị tiểu tiên sinh kia lập tức đồng ý, còn bảo ta ôm hết hết đi"
"Ngươi đã nói rõ tình huống với vị tiên sinh kia chưa? Có mời hắn sang đây không?"
"Lý công nói đùa, ta làm sao có thể quên việc này?" Tiêu sư họ Trần có chút không vui, "Ta đã nói với hắn nơi này đang có quỷ lộng hành, chúng ta có rất nhiều hàng hoá nên không tiện di chuyển, vì vậy ta bảo hắn sang cùng, hắn lại chỉ bảo ta ôm hết củi mang đi"
"Việc này. . ."
Các thương nhân lại nhìn nhau.
Không biết ai hét lên một câu, mọi người lập tức tranh nhau đứng lên, điên cuồng chạy về phía ánh lửa đó.
Mưa phùn đánh vào người, lạnh đến thấu xương.
Thương nhân họ Lý có vóc người thấp bé, lại là người nhiều tuổi nhất, cho dù ông ta liều mạng chạy cũng chạy chậm nhất, nhìn thấy ánh lửa đại biểu an toàn càng ngày càng gần, bỗng nhiên ông ta cảm giác có một bàn tay bắt lấy quần áo của mình, sau đó lại chụp vào cánh tay cùng với cổ, đầu ngón tay lạnh buốt giống như muốn đâm sâu vào bên trong da thịt. Một khắc này, trong lòng của ông ta đã sợ hãi đến cực điểm, muốn duỗi cánh tay túm lấy quần áo của người phía trước nhưng lại không thể với tới.
Lần này xong rồi...
Khi sắp chết, ông ta đã không còn nhớ nổi những lời nho nhã đã học khi kinh doanh, ông ta chỉ biết rằng hôm nay ông ta có thể sẽ ngã xuống nơi này, rằng con quỷ kia sẽ ăn ăn hết máu thịt và hút linh hồn của ông ta, không để lại gì cả.
Vào thời khắc quan trọng này, một bàn tay đầy vết chai bỗng nhiên nắm lấy ông ta, những vết kén chai cứng như gỗ trong lòng bàn tay siết chặt khiến da thịt ông ta đau đớn.
Thương nhân họ Lý mở to hai mắt, phát hiện thì ra là vị tiêu sư mà họ đã tiêu tốn rất nhiều tiền để thuê, lúc này đang nắm chặt cổ tay mình, vừa giận dữ mắng phía sau lưng, vừa ra sức kéo ông ta tiến về phía trước.
Hai bên dường như đang giằng co với nhau.
"Bùng..."
Lý khách thương mơ hồ thấy một ngọn lửa bùng lên, giống như là cây gỗ bị đốt nổ, khiến cho cảm giác lạnh lẽo trên người lập tức biến mất, lực kéo sau lưng cũng theo đó mà biến mất theo, thay vào đó là một sức mạnh không thể chống cự nổi kéo ông ta về phía trước.
Quét!
Thương nhân họ Lý đã được kéo vào bên trong ngôi đình.
Bên tai lại vang lên giọng nói cùng với tiếng nhổ nước bọt của tiêu sư họ Trần, còn đắc ý cùng khinh bỉ nói một câu
"Ta không dễ bị bắt nạt đâu!"
Thương nhân họ Lý từ trong kinh sợ lấy lại tinh thần, phát hiện bên trong ngôi đình này vì sao lại có cảm giác an tĩnh như thế ——
Không phải là không có tiếng gió, mà chỉ là tiếng gió bình thường, nhỏ bé đến gần như không thể nghe được, so sánh với tiếng gào khóc thảm thiết ở bên ngoài thì nơi đây quả thực là gió êm sóng lặng. Chỉ thấy đống lửa trong đình vẫn cháy hừng hực, hơi ấm toả ra khiến cho toàn thân cảm thấy thoải mái dễ chịu, khiến cơn gió lạnh không thể thổi vào.
Giống như là lúc bọn họ vừa mới đến đây vậy.
Chỗ ánh lửa chiếu sáng, một vị tiên sinh mặc đạo bào đang ngồi xếp bằng trên đất, khuôn mặt hắn tuấn tú, thần sắc bình tĩnh. Hắn cúi thấp đầu, trong mắt phản chiếu ra ánh sáng từ đống lửa cháy.
Ngôi đình bỏ hoang này thực sự rất an bình.
Lại quay đầu nhìn ra phía bên ngoài, cảnh vật vẫn bị sương mù bao phủ như cũ, bên trong mơ hồ có bóng người lắc lư qua lại, tựa như không nỡ rời đi, nhưng lại không dám tới gần.
"Các vị..."
Giọng nói của tiểu tiên sinh vang lên.
Mọi người bị giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại, ánh mắt mang theo vẻ cung kính.
"Tối nay các vị cứ nghỉ ngơi ở nơi này đi."
Tiểu tiên sinh kia vừa nói xong thì quay đầu nhìn về phía sương mù bên ngoài ngôi đình, nhẹ giọng nói:
"Đừng vội, đợi mưa tạnh, ta sẽ đến tìm ngươi."