"Chúng ta sẽ rời đi sao?"
"Sau lập xuân sẽ đi."
"Lập xuân là bao lâu?"
"Còn mấy ngày nữa."
"Tại sao phải là lập xuân?"
"Lập xuân là một năm mới bắt đầu, sinh khí tràn đầy, vạn vật khôi phục, là thời điểm tốt để mở ra một đoạn lữ trình mới."
"Nghe không hiểu."
"Mau xuống đây đi."
"Mang thang tới cho ta."
"Ngươi rõ ràng có thể nhảy xuống."
"Sẽ bị người khác xem là yêu quái."
"..."
Tống Du mang thang đến cho nàng, còn đưa cả giày cho nàng.
Tam Hoa nương nương mang giày vào, cảm thấy khó chịu cực kì, khi nàng nhìn quanh căn phòng này, khó tránh khỏi có chút buồn.
Thời gian nửa năm đối với mèo mà nói là rất dài.
Nơi này chỗ nào cũng là mùi của nàng.
"Vậy mấy ngày nay chúng ta sẽ làm cái gì?"
"Mời chủ nhà đến kiểm tra phòng."
"Cái gì là kiểm tra phòng?"
"Dù sao đây cũng là phòng của người khác cho chúng ta thuê, cho nên lúc chúng ta muốn trả phòng cho họ, chúng ta phải mời họ đến xem phòng trọ có bị làm hư hay không."
"Kiểm tra phòng thì sao?"
"Muốn qua chào tạm biệt thuyết thư tiên sinh."
"Còn gì nữa không?"
"Ăn tết."
"Tam Hoa nương nương biết ăn tết."
"Tam Hoa nương nương quả là có đại trí tuệ."
"Đúng vậy."
"Lần này lên đường, sẽ rời nhà càng lúc càng xa."
"Ta không biết cái gì là nhà."
Tống Du quay đầu đối mặt với nàng, trầm mặc một lát, chỉ thấy trong mặt nàng là thuần túy thanh tịnh, hắn lại trầm mặc một lát, không biết phải nói cái gì.
Mùng bốn cũng là lập xuân.
Đầu năm là lúc hắn thuê viện tử này vừa đủ sáu tháng.
Tống Du ngẫm lại, không có đạo lý nào lại để chủ phòng đến kiểm tra phòng vào đầu năm, Theo tập tục của Dật Châu, mùng hai là để đi viếng mồ mả, chúc tết cho những người đã khuất, sau đó còn muốn về nhà ngoại, đi thăm người thân và bạn bè, sợ là thẳng cho đến mùng sáu cũng không có thời gian rảnh rỗi, nếu tính như vậy, năm sau thật sự không thuận tiện bằng năm trước.
Vật thì dứt khoát mời chủ nhà đến vào hôm nay.
Khoản chừng một canh giờ sau, chủ nhà đến.
Chủ nhà một nam tử khoản chừng ba mươi tuổi, cách ăn mặc như một văn nhân, họ Đường tên Trung.
Đã sớm nghe nói qua người thuê lại nơi này là một vị cao nhân, đây cũng là khách trọ trụ lại đây lâu nhất trong mấy năm gần đây, thậm chí hắn còn từng tới tìm Tống Du cầu phù lục, lúc này tất nhiên là tôn kính không thôi.
Sau khi kiểm tra sơ bộ, tiểu viện cũng không tổn hao gì.
"Tiên sinh, hết thảy đều thỏa đáng."
"Vậy ta đầu năm sau ta sẽ rời đi."
"Đường mỗ còn có một chuyện muốn thỉnh giáo tiên sinh..."
"Mời nói."
"Lúc trước trong viện tử này..." Đường Trung nhìn trái nhìn phải, mặc dù trên người không cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn không tránh khỏi có chút sợ hãi, nói chuyện cũng là nhăn nhăn nhó nhó, "Lúc trước trong viện tử này... Có chút... Không quá sạch sẽ, tại hạ nghe nói tiên sinh đạo hạnh cao thâm, không biết tiên sinh phải chăng... Phải chăng diệt trừ thứ kia rồi?"
Tống Du liếc hắn một cái, chỉ nói:
"Đó bất quá chỉ là một sợi tàn hồn mang theo chấp niệm, nếu không làm ra việc gì cảm thấy thẹn trong lòng, vậy thì không cần phải sợ."
Tống Du lúc trước liếc mắt một cái đã nhìn ra, âm hồn của nữ tử kia chưa từng làm hại người, cũng không có khả năng hại người, mà hắn chỉ là một vị khách qua đường, tạm ở lại nơi này, lười phải hao tâm tổn trí, nên cũng không đi tìm hiểu chuyện xưa của nàng.
Là ở rất lâu sau đó, trong một lần, có lẽ là cuối tháng trước, hoặc có lẽ là đầu tháng này, trong một lần vô tình, La bổ đầu nói cho hắn biết.
Nữ tử này nguyên là ca kỹ thanh lâu, sau gả cho trưởng tử của Đường gia, hôn phu của nàng cũng huynh trưởng của vị họ Đường ở trước mặt này đây, hai người tình cảm cực kỳ ân ái, nhất thời được mọi người ca tụng. Bất quá phía bắc nổ ra chiến tranh, trưởng tử của Đường gia tòng quân đi theo một vị tướng quân, nghĩ muốn lập công bảo vệ quốc gia, nhưng không được mấy năm thì mất liên lạc, nữ tử vườn không nhà trống, vì quá tưởng niệm lang quân, nàng dần dần suy sụp, không lâu sau đã từ giã cõi đời.
Cố sự này đã làm cảm động rất nhiều người ở Dật Đô.
Gian viện tử này là của nàng và trưởng tử Đường gia.
Nam chủ nhân hiện tại đã hoàn toàn không có tin tức, nữ chủ nhân cũng đã chết, làm thân nhân còn sót lại của bọn họ, Đường Trung đương nhiên thuận lý thành chương đem viện tử này thu vào trong tay. Không biết thế nào mà chấp niệm của nữ tử kia quá sâu, âm hồn thật lâu không chịu rời đi, vì vậy không ai dám vào đây ở, cũng không thuê bán gì được, Đường Trung cũng là bất đắc dĩ.
Thời điểm Tống Du nghe nói đến, trong lòng cũng có cảm động.
Cảm động vì tình yêu sâu sắc khó có được trong thời đại phong kiến này, chấp niệm vượt qua cả sinh tử, khác xa với những gì ban đầu hắn đã nghĩ.